Editor: May
Thanh tràng là cái quỷ gì, khoe khoang có tiền đúng không.
“Trả điện thoại cho tôi, tôi bảo Vưu Vưu cùng nhau tiến vào chơi, được không?”
Lạc Ương Ương nhìn tàu lượn siêu tốc phía trước, túm ngừng Phong Thánh, tội nghiệp ngẩng đầu nhìn anh.
Có Vưu Vưu ở đây, cho dù ít người, tốt xấu cũng có thể chơi được.
Đối diện với mặt lạnh của Phong Thánh, sao cô có thể chơi nổi.
“Không được.” Nhìn Lạc Ương Ương giống như tiểu đáng thương, Phong Thánh liền một ngụm từ chối cô.
Anh đẩy công việc bồi Lạc Ương Ương chơi, chính là không muốn mang theo một bóng đèn lớn.
Lạc Ương Ương hơi vểnh miệng nhỏ, dẩu đến cao cao, nháy mắt không có hứng thú chơi.
Phong Thánh một thân âu phục đen, nắm vẻ mặt non nớt của Lạc Ương Ương, liền giống như nắm đứa nhỏ nhà mình.
Tổ hợp này thoạt nhìn có chút quái dị, không khỏi lại có chút hài hòa.
Hai người đi tới chỗ ngựa gỗ xoay tròn, Phong Thánh ngừng lại, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Lạc Ương Ương: “Muốn ngồi ngựa gỗ xoay tròn không?”
Lạc Ương Ương nhìn thẳng ngựa gỗ xoay tròn, lại nhìn nhìn mặt lạnh không biểu tình của Phong Thánh, ngay sau đó lắc đầu.
Phong Thánh khẳng định sẽ không bồi cô ngồi ngựa gỗ xoay tròn, một mình cô ngồi rất không thú vị, hơn nữa thoạt nhìn muốn ngốc bao nhiêu liền ngốc bấy nhiêu.
“Đồ vật ấu trĩ như vậy không có gì tốt để ngồi.” Nhìn thấy Lạc Ương Ương lắc đầu, Phong Thánh tựa hồ lén thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Ánh mắt nhìn về phía ngựa gỗ xoay
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-tai-dai-nhan-the-luc-tot/2066033/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.