Editor: May
“Ưm……” Lạc Ương Ương mở hai tròng mắt nhiễm tình tố mê mang ra, ý đồ đẩy Phong Thánh ra, “Không, có người……”
Phong Thánh đương nhiên biết giờ phút này bọn họ còn ở trên phố, càng rõ ràng Lạc Ương Ương đang cố kỵ cái gì.
Anh hôn khi nặng khi nhẹ lại cọ xát một hồi lâu, lúc này mới chủ động lui ra, buông cái miệng nhỏ kêu rên anh anh của Lạc Ương Ương.
“Bị người quen nhìn thấy thì làm sao bây giờ?” Lạc Ương Ương thở hổn hển rất nhỏ, nhìn Phong Thánh đã sắp khóc.
“Đừng sợ, có tôi đây.” Phong Thánh giơ tay một cái, trấn an vỗ nhẹ ở trên đầu dưa nhỏ của Lạc Ương Ương.
Thật ra Lạc Ương Ương không quá để trấn an của Phong Thánh ở trong lòng.
Việc đã đến nước này, cô lại rối rắm cũng vô dụng, lôi kéo Phong Thánh ngay lập tức thoát khỏi hiện trường.
Chuyện bị Tô Phạm gặp được, trong lòng Lạc Ương Ương biết sẽ không dễ dàng liền kết thúc như vậy.
Buổi sáng ngày hôm sau, cô còn đang ở trong giấc mộng, liền nhận được điện thoại của Tô Phạm.
Không khỏi đánh thức Phong Thánh, Lạc Ương Ương lại ghé vào mép giường lần nữa, phóng thấp âm lượng: “Tô Phạm.”
Mắt đen của Phong Thánh trợn mắt, trong mắt không hề mông lung ủ rũ như mới vừa tỉnh ngủ.
Từ sau khi hai người ngủ cùng nhau, ngủ lõa thể hàng đêm, Phong Thánh nghiêng mắt nhìn về phía tấm lưng tuyết trắng xinh đẹp của Lạc Ương Ương.
Nhìn thấy cô đang dùng tư thái mê người như vậy, nói điện thoại với người đàn ông khác,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-tai-dai-nhan-the-luc-tot/2066074/chuong-154.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.