Editor: May
Hoa Nhất Phi nghiêng đầu vừa nhìn, hơi đâm tiến vào một đôi mắt hắc diệu thạch thanh thuần linh động.
“Ương Ương, cuối cùng em cũng tới!” Hoa Nhất Phi nói liền tay trái vỗ ghế dựa trống không bên cạnh, “Tới, ngồi chỗ này.”
“Đạo diễn Hoa, anh nhiệt tình như vậy, em có chút không quen.” Lạc Ương Ương cười linh động, ngồi xuống ở bên cạnh anh.
“Lời này nói phải.” Hoa Nhất Phi cố ý nghiêm mặt, “Trước kia anh đối với em rất lãnh tình sao?”
Mấy ngày không gặp, cô gái nhỏ liền dám trêu chọc anh?
Hình tượng cao lớn anh thật vất vả xây dựng lên, có phải sụp đổ đến có chút nhanh không?
“Vậy thì thật không có, chỉ là, hiện tại anh càng có vị tình người.” Lạc Ương Ương cũng sợ Hoa Nhất Phi cố ý nghiêm mặt một chút.
Nếu đối tượng khuôn mặt thay đổi là Phong Thánh, có lẽ cô đã sớm sợ hãi đầu hàng.
Cô biết, Hoa Nhất Phi cũng không có ác ý.
Hoa Nhất Phi lộ ra một đạo ánh mắt ghét bỏ, không phải nhằm vào Lạc Ương Ương, anh ghét bỏ chính là loại đồ vật tình người này.
“Lúc trước thúc giục em mấy trăm lần đều không tới, hôm nay là cỗ gió Tây Bắc nào thổi em tới?” Hoa Nhất Phi giơ tay dùng năm ngón tay chải tóc ngắn của anh một phen.
“Mấy ngày hôm trước không rảnh, phải đi học.” Lạc Ương Ương giải thích nói.
Ánh mắt Hoa Nhất Phi lười biếng nhìn Lạc Ương Ương bên cạnh: “Hôm nay em không cần đi học?”
“Hôm nay thứ bảy, đi đâu mà đi.” Lạc Ương Ương rất muốn liếc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-tai-dai-nhan-the-luc-tot/2066273/chuong-269.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.