Editor: May
Trong hành lang gấp khúc yên tĩnh chỉ có hai người.
Lạc Ương Ương cười nhạt tủm tỉm nhìn Phong Thánh, đợi anh đến gần, chỗ sâu trong đôi mắt tràn đầy tinh tế ôn nhu: “Thích.”
Thích cổ trạch này, nghĩ đến Phong Thánh từ nhỏ lớn lên ở tòa cổ trạch này, cô liền không khỏi cảm thấy càng thích.
“Anh cũng rất thích.” Thừa dịp khắp nơi không có ai, Phong Thánh cúi người nhẹ mổ một ngụm ở cái trán của Lạc Ương Ương.
“Đừng nháo!” Lạc Ương Ương vội vàng giơ tay xô đẩy ở trước ngực Phong Thánh, một đôi mắt to kinh hoảng nhìn về bốn phía, “Bị người nhìn thấy liền phiền toái.”
Ở biệt thự Phong thị, tốt xấu gì cũng tương đối ít người, cửa phòng hai người vừa đóng, cơ bản sẽ không có ai quấy rầy.
Nhưng ở cổ trạch Phong thị này lại không giống, lúc trước cô nhìn tháy người hầu rất nhiều, không chừng cuối hành lang gấp khúc, liền có người đang tu bổ hoa cỏ gì đó.
Tuy rằng đêm 30 hôm nay, tất cả mọi người đều chờ ăn tết, hẳn là không ai sẽ đi vội vàng tu bổ hoa cỏ, nhưng vẫn cần thận một chút sẽ tương đối tốt.
“Nhìn thấy liền nhìn thấy.” Phong Thánh cuồng vọng nói, tựa hồ không xem chuyện này là gì.
“……” Lạc Ương Ương giả vờ giận dữ trừng mắt nhìn Phong Thánh.
Liền không thể đứng đắn chút sao, cô lại không muốn tết nhất, bị kéo ra ngoài gia pháp thị chúng.
Cô nghe nói, lão gia tử nhà họ Phong đặc biệt nghiêm khắc, không dễ tiếp xúc.
“Dẫn em đi khắp nơi nhìn xem.” Phong Thánh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-tai-dai-nhan-the-luc-tot/2066664/chuong-475.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.