Editor: May
Cái trán Lạc Ương Ương bị đụng bắn ra sau, tầm mắt theo bản năng ngửa ra sau.
Lúc này mới thấy cô đụng phải không phải tường, là Phong Ngật.
Phong Ngật nghe được chỗ rẽ hành lang gấp khúc chỗ có âm thanh nhưng không nghĩ tới người tới sẽ đụng phải anh.
Vừa thấy được Lạc Ương Ương và Phong Hành cùng nhau xuất hiện, anh duỗi tay ra bắt lấy Lạc Ương Ương.
Gần như là theo phản xạ kéo Lạc Ương Ương đến phía sau mình.
Một đôi mắt ôn nhuận của Phong Ngật cảnh giác nhìn Phong Hành: "Anh họ đây là bồi em gái ngắm hoa sao? Thật nhàn hạ thoải mái.”
Phong Hành cũng không dự đoán được sẽ gặp phải Phong Ngật, đặc biệt là khi nhìn thấy động tác có tính bảo vệ của Phong Ngật, bảo hộ Lạc Ương Ương chặt chẽ ở sau người, mắt đào hoa của anh ta hơi nheo lại.
“Phong Ngật, nhàn hạ thoải mái chính là chú đi? Tết nhất, một mình chú chạy tới sân huấn luyện là làm sao?” Phong Hành cười tà mị, hỏi lại.
Phong Thánh xem Lạc Ương Ương như bảo bối che chở, anh có thể lý giải, dù sao quan hệ của hai người bọn họ không giống tầm thường.
Nhưng Phong Ngật cần phải cũng che chở Lạc Ương Ương như vậy sao?
Chỗ sâu trong đôi mắt ôn nhuận của Phong Ngật, toàn là khí lạnh lẽo, không đáp hỏi ngược lại: "Không phải anh họ cũng một mình chạy tới sân huấn luyện sao?”
Sân huấn luyện ở vào một góc yên lặng của cổ trạch, bình thường không có bao nhiêu người sẽ đi qua.
Tuy rằng Lạc Ương Ương
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-tai-dai-nhan-the-luc-tot/2066674/chuong-485.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.