Editor: May
Chỉ thấy bà ta vừa khóc kêu vừa vọt về phía Phong Thánh.
Phong Ngật vừa thấy tư thế này của Giang phu nhân, lập tức đứng dậy, giống như bay bước mấy bước lớn, liền ngăn Giang phu nhân ở trong đại sảnh: “Giang phu nhân, có chuyện từ từ nói.”
Phong Thánh thấy Giang phu nhân một phen nước mũi một phen nước mắt xông tới, mày lạnh mới vừa nhíu, Phong Ngật liền thay anh chặn bà ta lại.
“Từ từ nói?” Hai tròng mắt Giang phu nhân màu đỏ tươi, đôi tay nắm chặt lấy quần áo Phong Ngật, giống như hỏng mất xé rách xô đẩy anh, “Con trai tao đã mất tích mà mày bảo tao từ từ nói? Các người trước giao con trai tao ra đây! Giao ra đây!”
Phòng tiếp khách to như vậy, Phong Thánh đứng ở vị trí cách cửa ba mét, không tiếp tục đi về phía trước.
Ánh mắt lạnh lẽo của anh trước nhìn ba Giang vẫn còn ngồi ngay ngắn ở trên vị trí, nhưng vừa nhìn chính là đang cố nén phẫn nộ và nóng vội, theo sau, tầm mắt lướt qua Phong Ngật, dừng ở Giang phu nhân có thể hỏng mất ngã xuống vào bất cứ lúc nào.
“Giang phu nhân, bà là nói quý tử mất tích? Mất tích nên đi tìm cảnh sát, tết nhất đến nháo nhà họ Phong của tôi, không khỏi quá không thỏa đáng.” Dáng người đĩnh bạt như thanh tùng của Phong Thánh, ngạo nghễ sừng sững, mặt lạnh nói.
‘ Rầm! ’ một tiếng vang lớn, là âm thanh ba Giang giương tay trái lên, vỗ mạnh một cái lên mặt bàn.
Cùng lúc ba Giang vỗ bàn, cũng chợt đứng lên.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-tai-dai-nhan-the-luc-tot/2066739/chuong-530.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.