Editor: May
Đây là một màn cô không muốn phát sinh nhất, cũng không muốn đối mặt nhất.
Trước khi mẹ còn chưa tái hôn, trong sinh mệnh của mẹ chỉ có cô, gần hai mươi năm sinh mệnh của cô cũng chỉ có mẹ, cô không thể vứt bỏ mẹ của mình.
Ở dưới tình huống không rõ con đường phía trước như vậy, cô làm sao dám tiếp nhận nhẫn ý nghĩa trọng đại của anh.
Nếu cuối cùng không chiếm được, cô tình nguyện ngay từ đầu liền chưa từng có được, như vậy lúc mất đi, cũng không đến mức quá không thể tiếp thu.
Phong Thánh vốn không phải là một người biết an ủi, nhìn cảm xúc Lạc Ương Ương mất khống chế, tuy rằng trong lòng anh cũng gấp gáp, nhưng tác phong hành sự của anh ngang ngược độc tài nhất quán, lại trực tiếp móc nhẫn bạch ngọc kia ra.
“Gánh nặng anh sẽ gánh, em chỉ cần cho anh một đáp án là được.” Phong Thánh mở lòng bàn tay cầm nhẫn bạch ngọc của anh ra, đưa tới trước mặt Lạc Ương Ương, “Cái này, rốt cuộc anh muốn hay là không muốn.”
Nhìn nhẫn trong lòng bàn tay của Phong Thánh, Lạc Ương Ương khóc đến càng hung, nước mắt lách tách lách tách rơi xuống: “Em nói, anh đừng ép em!”
Nếu hiện tại cô tiếp nhận nhẫn anh, tương lai thật phát triển tới một ngày giằng co có anh không có tôi, chẳng lẽ cô phải vì Phong Thánh từ bỏ mẹ của mình sao?
Trên khuôn mặt nhỏ của Lạc Ương Ương tràn đầy nước mắt, khó khăn lắc đầu.
Cô không làm được.
Mẹ từng nói, trên thế giới này, bà chỉ có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-tai-dai-nhan-the-luc-tot/2066891/chuong-623.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.