Editor: May
Khi Tô Phạm lôi kéo Nguy Chỉ Đồng, thật vất vả chạy đến vị trí mấy người Thượng Nhất Nhiên, năm người thở hổn hển nhìn một mảnh hỗn độn dưới chân núi, mưa to bằng hạt đậu rơi xuyên qua cành lá nện ở trên mặt, trong lòng đều dâng lên một loại cảm giác sống sót sau tai nạn.
Nếu bọn họ không có đúng lúc phát hiện đất đá trôi, hậu quả không dám tưởng tượng.
“Tô Phạm……” Mấy người đang lòng còn sợ hãi rất nhiều, Nguy Chỉ Đồng lại nhìn Tô Phạm vẫn bắt chặt lấy cổ tay cô, vẻ mặt ái mộ lại sùng bái nhìn anh.
Đèn pin Tô Phạm, đã sớm rớt xuống khi chạy trốn bị đất đá trôi bao phủ, mưa to ban đêm khiến tầm nhìn cũng bị ngăn cản nghiêm trọng, nhưng đây cũng không gây trở ngại mộ ánh mắt ái mộ nhìn sang của Nguy Chỉ Đồng.
Giọng nói của Nguy Chỉ Đồng, nghe vào trong tai Tô Phạm cảm giác chợt không quá bình thường, theo bản năng nghiêng đầu nhìn về phía cô.
Trong bóng đêm, vẻ mặt còn tính là quen thuộc, tóc ướt toàn dán ở trên mặt đều là chật vật.
Tô Phạm nhìn Nguy Chỉ Đồng hai giây, mới phản ứng lại chính mình còn nắm lấy cô ta, lập tức liền buông lỏng tay cô ta ra.
“Trong ba lô các người ai còn có đèn pin?” Tầm mắt Tô Phạm vừa chuyển, không hề nhìn về phía Nguy Chỉ Đồng.
Anh sẽ lôi kéo Nguy Chỉ Đồng chạy trốn, thuần túy bởi vì cô ta là một con người, không liên quan đến bất kỳ phương nào khác.
“Trong ba lô của tôi và Ương Ương
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-tai-dai-nhan-the-luc-tot/2066957/chuong-668.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.