"Không cần đâu!" Cung Dạ Tiêu híp mắt, rõ ràng là thấy hơi bài xích.
"Cần chứ! Đội lên." Nói xong, Cung Muội Muội đi ra sau lưng anh, đội nón lên đầu anh.
"Wow! Ba đẹp trai quá!" Cậu bé vỗ tay.
Trình Ly Nguyệt cũng bị chết trúng chỗ cười, nhìn anh rõ ràng rất chín chắn chững chạc, khí thế bức người, vậy giờ đây lại đeo một chiếc nón đáng yêu, sao có thể không buồn cười được chứ?
Không chỉ mình Trình Ly Nguyệt đang cười, Cung Muội Muội cũng vừa cười vừa thừa cơ chụp ảnh anh cả của mình.
Đợi đến khi cô chụp xong, Cung Dạ Tiêu tháo xuống, Cung Muội Muội sửa thành nón cỡ nhỏ, đội lên đầu cậu bé.
Cung Muội Muội lấy một cây nến số 28 cắm vào giữa bánh, Cung Dạ Tiêu cầm bật lửa, châm lửa, quản gia tắt hết đèn trong phòng khách, chỉ còn lại ánh sáng đèn cầy.
"Chúc anh sinh nhật vui vẻ.." Cung Muội Muội vừa vỗ tay vừa hát, mọi người bè theo.
Trình Ly Nguyệt ngại hát lắm, đột nhiên, tay chống trên sofa của cô, bị một bàn tay to nắm lấy trong bóng tối, con tim cô run lên, không cần nhìn cũng biết là ai.
Cô lén giãy giụa, nhưng anh không cho cô vùng ra, mãi đến khi Cung Muội Muội và cậu bé hát xong bài hát mừng sinh nhật, cô mới cảm giác được anh đã nới lỏng ra một ít, cô bèn rút tay về.
Cung Muội Muội nói với Cung Dạ Tiêu: "Anh, mau ước đi!"
Cung Dạ Tiêu xoay đầu, anh nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt anh sâu thẳm như trời đêm, anh nói to rõ: "Điều
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-tai-hoi-vo-banh-bao-lam-mai-daddy-tong-tai/322456/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.