Trình Ly Nguyệt bước vào thang máy, hắn cũng bước dài bước tiến vào.
"Anh về công ty đi, tôi tự gọi taxi về được rồi." Trình Ly Nguyệt nói với hắn.
Biểu hiện trên mặt cô rõ ràng như thế, chắc chắn mẹ Thẩm Quân Dao lại làm chuyện gì không hay rồi, hắn ấn nút thang máy: "Để tôi đưa em về."
"Không cần." Trình Ly Nguyệt cự tuyệt
Người đàn ông cố sức lôi cô về phía xe hắn, vệ sĩ đã đứng chờ sẵn. Cung Dạ Tiêu dặn dò vệ sĩ lái xe về công ty Kaman.
Trên xe, Trình Ly Nguyệt giận đến mức đứng ngồi không yên. Mà tức giận cô thường có thói quen cắn ngón tay trỏ. Ngón tay trỏ của cô bị cô cắn đến nỗi đỏ lên mà cô vẫn không cảm giác được.
Cung Dạ Tiêu thấy thế liền đưa tay nắm lấy cổ tay cô, giải cứu cho ngón tay trỏ bị cắn. Hắn kéo cô vào lồng ngực, mạnh mẽ ra lệnh: "Không được cắn chính mình."
Đôi mắt Trình Ly Nguyệt đỏ ngầu giận giữ, lúc này trở thành dáng vẻ đáng thương. Cung Dạ Tiêu cắn cắn tai cô, nhẹ nhàng nói: "Trình Ly Nguyệt, em nghe này, bất kể có chuyện gì xảy ra, tôi cũng không để mẹ của con tôi phải chịu uất ức. Cho nên em có thể từ chối sự giúp đỡ của tôi, nhưng không có nghĩa là tôi sẽ làm như không thấy."
Trình Ly Nguyệt khẽ rung động, nhất thời không biết phản bác hắn như thế nào.
Nhà hàng cách công ty Kaman chưa đầy 10 phút lái xe, vệ sĩ đánh xe chạy vào sảnh công ty. Đại sảnh công ty có hai cái thang
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-tai-hoi-vo-banh-bao-lam-mai-daddy-tong-tai/322548/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.