Nghe thấy lời đó của Cung lão gia, Cung Dạ Tiêu chẳng thể viện cớ thêm nữa. Hắn chỉ đành đáp một tiếng rồi cúp điện thoại, ngồi trong phòng sách, khuôn mặt anh tuấn của hắn tràn ngập suy tư.
Ngủ khoảng hai tiếng thì Trình Ly Nguyệt tỉnh dậy, toàn thân cô đổ mồ hôi, gương mặt cũng chẳng có chút khí sắc nào mà trắng bệch, cô gượng dậy một cách yếu ớt.
Cô ra ngoài rót một cốc nước ấm để uống, cửa phòng sách vẫn đóng,cô nghĩ, chắc Cung Dạ Tiêu vẫn đang làm việc!
Lúc này đã là mười hai giờ trưa, cô cũng chưa thấy đói nên ngồi xuống ghế sô pha nghỉ ngơi.
Một lát sau, Cung Dạ Tiêu đẩy cửa bước ra, hắn đi đến bên sô pha rồi quan sát cô một chút, hắn chợt nhìn là đã thấy được vẻ yếu ớt và tiều tụy của Trình Ly Nguyệt rồi.
"Đi thay quần áo, tôi dẫn em đi ăn!" Hắn đưa tay vuốt mái tóc lộn xộn trên trán cô.
Trình Ly Nguyệt gật đầu, đứng dậy quay về phòng. Lần này cô kết hợp tùy ý một chiếc áo phông trắng với quần bò dài. Dáng người cô nhỏ nhắn nhanh nhẹn nên nhìn kiểu kết hợp này vẫn rất phong cách.
Ra tới ga-ra, ánh sáng mờ mờ, Cung Dạ Tiêu liền nắm lấy tay cô theo phản xạ, hắn sợ cô sẽ vấp ngã.
Trái tim Trình Ly Nguyệt khẽ ấm áp, ánh mắt cô nhìn chăm chú bóng lưng cao lớn của hắn, quả thực lúc này cô rất muốn vứt bỏ mọi thứ để tựa vào hắn.
Sau khi dùng xong bữa tại một nhà hàng gần đó thì họ quay về phòng, buổi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-tai-hoi-vo-banh-bao-lam-mai-daddy-tong-tai/322668/chuong-194.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.