Thằng nhóc ngủ thiếp đi trong vòng tay của mẹ, Sở Duyệt nhẹ nhàng ẵm con đến phòng ngủ của bảo mẫu, lúc ngủ, hai nắm đấm của nhóc con vẫn nắm rất chặt.
Sở Duyệt hôn nhẹ nhàng lên bên má của con, bảo mẫu nói với cô, “Phu nhân, cô cứ yên tâm! Tôi sẽ chăm sóc tốt cho hoàng tử mà.”
“Nếu buổi tối nó cần bú sữa, bà có thể qua kiếm tôi!” Sở Duyệt vẫn không yên tâm về thằng nhóc, dù sao cũng đã ngủ quen với cô.
Sở Duyệt trở về phòng, Tịch Phong Hàn đứng dựa vào bức tường trước cửa, mặc bộ đồ ngủ màu đen, trông anh thật quyến rũ, chưa kể đến ngoại hình điển trai, chỉ cần khí chất kẻ cầm quyền trên người của anh, đã khiến đàn bà mê như điếu đổ.
Và tình yêu của Sở Duyệt đối với anh, đã ăn sâu vào xương máu, cho nên, chỉ cần nhìn chăm chú vào ấy, trái tim cô đã cuồn cuộn dậy sóng.
Cô có chút xấu hổ nhìn anh nói, “Anh đứng đây làm gì vậy?”
“Đợi em!” Tịch Phong Hàn giọng thều thào, cười nhẹ nhàng.
Về phương diện này thì Sở Duyệt còn non nớt lắm, cô không biết nên bắt đầu với anh từ đâu, cô đã tắm rửa sạch sẽ, toàn thân ngoài mùi thơm của sữa tắm, còn lan tỏa mùi thơm sữa dịu nhẹ, hơi thở của Tịch Phong Hàn có chút gấp, anh liền giơ tay ôm người phụ nữ khao khát của mình vào lòng.
Sở Duyệt có chút căng thẳng tựa nhẹ vào lòng anh, cô ngước đầu lên, sau gáy liền có một bàn tay to chộp lấy, khuôn mặt điển trai của người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-tai-hoi-vo-banh-bao-lam-mai-daddy-tong-tai/324536/chuong-811.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.