Bị anh nhìn, cô gái này lập tức che giấu vẻ kích động, đẩy thẳng cửa bước vào, mỉm cười nhìn chàng trai trên giường: "Dạ Minh, là em."
Phong Dạ Minh hơi ngạc nhiên nhìn cô, giống như đang xác nhận thân phận của cô, và nhanh chóng anh kinh ngạc nói: "Là Lạc Lạc sao?"
Cô gái lập tức e thẹn cắn môi hồng: "Em lớn rồi anh liền không nhớ em nữa sao? Em chính là Lạc Lạc!"
Ông Phong lập tức nhìn qua, thấy cô gái xinh đẹp, cao ráo liền nhìn cháu nội mình: "Cô gái này là ai vậy?"
Phong Dạ Minh mỉm cười giới thiệu: "Cô ấy là Thẩm Lạc Lạc, là em gái đồng đội tốt nhất của con."
"Ồ! Em gái đồng đội của con à? Không tồi, hai đứa nói chuyện đi nhé, ông tới chỗ bác sĩ một lát."
"Ông đi cẩn thận." Cô gái vô cùng khéo léo tiễn ông.
Ông Phong liền vui mừng quay đầu lại nhìn cô một lát: "Không tồi, cô bé rất hiểu chuyện."
Ông Phong vừa đi khỏi, Thẩm Lạc Lạc liền lo lắng ngồi xuống cạnh giường, hai mắt xót ruột nhìn vết thương trên người anh: "Dạ Minh, anh bị thương sao rồi? Có nghiêm trọng không?"
"Sao em tìm tới được đây vậy?" Phong Dạ Minh hiếu kỳ hỏi.
"Là cấp dưới của anh nói cho em biết, anh ấy nói anh đang nằm viện nên em tới tìm anh."
Phong Dạ Minh nghĩ thầm, nhất định là khi ở trên thuyền anh nhận được tin nhắn của cấp dưới, lỡ lời nói một câu nên cậu ta mới nói cho cô biết, bảo cô tìm tới đây.
"Anh không sao, đừng lo lắng." Phong Dạ Minh nói xong
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-tai-hoi-vo-banh-bao-lam-mai-daddy-tong-tai/326352/chuong-1423.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.