Chương 143
Lê Nhược Vũ không nhịn được khóc thành tiếng: “Tôi không muốn bàn tay bẩn thỉu đã chạm vào người phụ nữ khác của anh lại chạm vào tôi!”
Cô giấy giụa, rồi khóc, anh hôn lên khuôn mặt đều là những giọt nước mắt mặn chát của cô.
Lâm Minh ngẩng đầu nhìn cô, ngón tay thon dài nâng cằm cô lên, khinh miệt mà trào phúng nói: “Giả bộ thành dáng vẻ nhỏ bé đáng yêu này cho ai nhìn vậy? Lê Nhược Vũ, mới vừa rồi, không phải cô còn dính sát tới đòi ôm ấp yêu thương sao?”
“Là tôi không biết tự trọng, là tôi không biết tự tự trọng không được sao?”
Là cô không biết tự trọng, biết rõ là thứ không thuộc về mình, nhưng vân không nhịn được mà rung động với anh.
Lời cô nói làm cho thân thể anh cứng đờ.
Không biết tự trọng? Hiện tại anh cũng không rõ, rốt cuộc là cô không biết tự trọng hay anh không biết tự trọng nữa.
Lâm Minh mở cửa rời đi, lạnh mặt tiến vào phòng sách ngủ một đêm.
Lê Nhược Vũ ôm chặt chính mình co rút vào một góc, thân thể nhỏ bé và yếu ớt lạnh lếo run lên.
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Lâm Minh lập tức rời đi.
Bữa sáng bày ở trên bàn, Hoàng Ánh lẩm bẩm: “Hơn nửa đêm mới về, sáng sớm nay lại rời đi, không chịu ăn cùng mẹ một bữa sáng, mẹ nuôi hai đứa này đều là mấy đứa không không biết ơn, vẫn là vợ của nó tốt, biết ăn sáng với bà già.”
Lê Nhược Vũ thất
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-tai-khong-nhan-ra-vo-minh/1473599/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.