Chương 985
Hai người nhìn Lê Nhược Vũ và Lâm Minh rời đi, nghe đối thoại giữa bọn họ, nhẹ mỉm cười.
“Chúng ta cũng đi thôi”
Hà Duy Hùng nắm lấy tay Lê Minh Nguyệt, ánh mắt đầy dịu dàng.
“Sao thế? Chúng ta có cục cưng nhỏ sao?”
Lý Nguyệt nói xong liền cười tủm tỉm.
“Chúng ta có một cục cưng lớn”
Hà Duy Hùng tự hào giơ tay của Lê Minh Nguyệt, tỏ ý anh ta muốn nói gì.
“Muốn ăn đập có phải không?”
Lê Minh Nguyệt nhìn xung quanh những người đang nhìn mình, xấu hổ không nói nên lời Hà Duy Hùng không hỗ là hoa giữa trăm hoa, và sự lãng mạn trong xương luôn khiến người ta cảm thấy ấm lòng trước những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống.
Một trong những chuyện may mắn lớn nhất trong cuộc đời là gặp được người có thể khiến tim mình đập thình thịch bất cứ lúc nào.
Nhưng Lê Minh Nguyệt có lẽ vẫn nghĩ rằng Hà Duy Hùng chỉ đang diễn trò.
Ngày thứ hai đến thật nhanh, bốn người đã đến sân bay, Lê Minh Nguyệt tiễn ba người lên máy bay.
Trước khi Hà Duy Hùng rời đi, không ngừng dặn dò Lê Minh Nguyệt, Lê Nhược Vũ và Lâm Minh ở bên cạnh cứ không ngừng cười trộm.
“Uầy, được rồi được rồi, tôi nhớ mà, tôi cũng dâu phải là đứa trẻ ba tuổi. Anh yên tâm đi. Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ”
Lê Minh Nguyệt liếc nhìn hai người đang cười trộm bên kia, nói chuyện với Hà Duy Hùng cũng có chút ngượng ngùng.
“Hà Duy Hùng,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-tai-khong-nhan-ra-vo-minh/293031/chuong-985.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.