Tiếng cãi vã ồn ào kinh động đến Khưu Tịnh Y, cô ngồi dậy choáng váng ôm lấy đầu mình, còn có mùi máu tanh thoang thoảng, nhìn xuống hai bàn tay đều nhuốm màu đỏ tươi khiến Khưu Tịnh Y không khỏi hoảng hốt.
Cô nhớ lại chút chuyện, mới hai mươi phút trước không biết lấy đâu ra dũng khí lao đầu đập vào cửa rồi bất tỉnh, cũng may vẫn chưa thật sự chết.
Y phục trên người không trọn vẹn, tiếng cự cãi đinh tai nhức óc kia!
Chát.
Thanh âm chua chát vang lên dần thay đổi ánh mắt của cô, bóng người mập mạp ngã rạp xuống đất trước mặt Khưu Tịnh Y chính là Vương lão gia, ông ta vậy mà bị tát đến lăn quay ra đất, là ai mà có loại dũng khí này?
“Hoắc! Thái Gia”
Người kia đúng là Hoắc Thái Gia rồi, Khưu Tịnh Y còn nghĩ bản thân hồ đồ nhầm lẫn ai khác, hắn chẳng phải đã bỏ mặc cô sao?
“Hoắc Gia! Cậu đã nói không phải người của cậu, tại sao lại đối xử với tôi thế này ?!!”
Vương lão gia ôm mặt oán thán nhìn Hoắc Thái Gia, mà hắn đổi lại chỉ có một cái cười lạnh.
“Tâm trạng của tôi còn phải viết lên mặt cho ông xem sao? Chưa một ai có thể động vào người của Hoắc Thái Gia này, cô ta đã ôm tôi trước mặt ông, không phải sao? Cô ta, là người của tôi!!”
“Cậu! cậu! tôi không biết, xin hãy tha cho tôi! ”
“Ồ, tỉnh rồi sao?”
Hoắc Thái Gia đột nhiên dời chủ ý không biết đã phát hiện cô tỉnh giấc từ lúc nào, bình thản bước về phía cô giọng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-tai-la-nguoi-yeu-cu/87582/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.