Cho dù đại lão bản uy hiếp, Lâm Sanh vẫn ăn vạ như trước không chịu buông tay, ôm chặt eo đại lão bản, hơn nữa còn hùng hồn tuyên bố:
"Nếu chị có bản lĩnh ôm em vào phòng, em để chị ăn em."
"Yêu cầu này của em, có chút quá phận." Hứa Nam nhíu chặt mày, từ cổ Lâm Sanh ngẩng đầu.
"Ai kêu chị không chịu tập thể hình, tay nhỏ chân nhỏ, nhìn chị sao ôm em nổi." Lâm Sanh chậc chậc cảm thán, chậm rãi chủ động đứng lên, hai tay ôm cổ Hứa Nam, ở trong lòng Hứa Nam cọ tới cọ lui.
Hứa Nam trầm ngâm không nói, mi mắt rũ xuống, khi thấy vẻ mặt Lâm Sanh giương giương đắc ý, trong lòng cô trộm nghĩ, làm sao mới có thể ôm tiểu bảo mẫu không an phận trong lòng mình vào phòng ngủ, sau đó... ăn luôn.
"Chị xong việc rồi?" Lâm Sanh không nghe thấy tiếng Hứa Nam, ngẩng đầu nhìn Hứa Nam.
"Ừ." Hứa Nam không tập trung.
Lâm Sanh nhìn nhìn Hứa Nam, nhìn thấy vẻ mặt tựa hồ đang suy nghĩ vấn đề, cho rằng Hứa Nam vẫn còn đang quan tâm chuyện công ty, nhưng trong lòng có chút buồn ngủ, che miệng ngáp, đầu gối lên đầu vai Hứa Nam, lười biếng nói:
"Bây giờ khuya lắm rồi, chúng ta ngủ sớm đi, ngày mai chị giúp em dọn nhà."
"Em nặng bao nhiêu?" Hứa Nam chợt hỏi.
"Cái gì?" Cơn buồn ngủ trong Lâm Sanh nhanh chóng biến mất vài phần, hiểu được câu hỏi của Hứa Nam, phút chốc nổi giận đánh nhẹ lên lưng Hứa Nam: "Đại lão bản, chị không biết là không thể tùy tiện hỏi cân nặng con
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-tai-lai-goi-toi-den-nha-chi-ay/199531/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.