Trên đường đi, Hân Tình tay bịt mặt cúi đầu, nhắm mắt lại, cố gắng lấy khăn lông che mặt mình.
Vũ Tuấn đem khăn lông kéo xuống, đặt trở lại mũi cô.
Khẽ mở mắt, thấy mọi người trong đại sảnh đều đang nhìn mình.
Ô.
.
.
.
Ngày mai cô sẽ không đến đây nữa! Đáng ghét!
Đi đến bệnh viện kiểm tra đơn giản, lấy chút thuốc mỡ bôi ngoài da, rồi Vũ Tuấn chở Hân Tình về nhà.
"Hai con trở về rồi à, Hân Tình sao rồi, Vũ Tuấn có chăm sóc tốt cho con không? Trời ạ, Hân Tình, Cái mũi của con bị làm sao vậy?" Lúc nãy Thím Trương nhận được điện thoại của Vũ Tuấn, nói muốn bà đến đây làm cơm tối.
Mới vừa mở cửa vào trong nhà, bà còn đang suy nghĩ sao hai người không ra ngoài ăn, mà gọi bà đến làm bóng đèn.
Nghe thấy tiếng mở cửa, vội vàng ra nghênh đón.
Đến gần mới ngạc nhiên nhìn cái mũi sưng đỏ của Hân Tình.
"Thím Trương, Tuấn khinh dễ con!" Ô.
.
.
.
Cảm giác thật giống như thấy người thân, Hân Tình vừa nhìn thấy thím Trương ánh mắt ân cần hỏi thăm, đã chạy đến kể tội của ai đó!
Đáng ghét, lái xe đến nửa đường, không nghĩ tới cái mũi của cô bắt đầu chảy máu.
Dọa cô nhảy dựng lên, nhưng anh còn phản ứng mãnh liệt hơn cô, Nhấn mạnh ga phóng thẳng đến bệnh viện.
Khi đến bệnh viện cũng không cho cô tự đi, rất khoa trương ôm ngang cô chạy vào.
Ô.
.
.
.Bác sĩ còn nghĩ có bệnh gì nặng.
.
.
Kết quả, kết quả.
.
.
Ồ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-tai-lanh-khoc-bao-boi-mo-mang/2052626/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.