Không thể không nói, Đồng Thư nói chính là sự thật.Phát triển cho đến ngày hôm nay, năng lực nghề nghiệp cá nhân thật ra đã không quan trọng như thế.
So sánh với tài chính hùng hậu, có nguồn nhân lực lớn và hiểu sâu sắc về ngành sản xuất này mới là quan trọng nhất.Cái gọi là đi một bước xem mười bước, nếu không có đủ lý lịch thâm sâu, không đủ thời gian làm trong ngành sản xuất này, xác thật khó mà làm được.Nhất thời mọi người lộ ra biểu cảm hiểu rõ, chỉ có một người đưa ra nghi vấn.“Vậy nếu đàn chị Đồng làm giám đốc bộ phận quan hệ công chúng thì giám đốc Cảnh sẽ thành chức vị gì?”Mọi người đều nhìn về phía Cảnh Ninh.Mộ Ngạn Trạch nhìn cô, im lặng hai giây, trầm giọng nói: “Cảnh Ninh tạm thời giáng chức xuống làm phó giám đốc! Trước đi theo đàn chị học tập một chút, về sau có cơ hội lại lên chức.”Mọi người: …Phạm sai lầm bị giáng chức không có gì lạ.Lập công còn bị giáng chức.
Đây thật là… Rất vả mặt!Cuối cùng Cảnh Ninh lộ ra sự châm chọc.Dưới ánh mắt mọi người, cô bình tĩnh đứng dậy, đôi tay chống ở trên mặt bàn, nhìn về phía Mộ Ngạn Trạch ở vị trí đầu.“Tổng giám đốc Mộ, anh nói tôi ở trong ngành này không hiểu sâu sắc và nhân lực là khuyết điểm sao? Có chứng cứ hay trường hợp cụ thể nào có thể chứng minh được không?”Mộ Ngạn Trạch cứng người.Không thể không nói, mỗi một án kiện qua tay Cảnh Ninh đều rất tốt.
Giống như… Xác thật không biểu hiện ra ngoài.Đôi mắt lạnh lùng của Cảnh Ninh nhìn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-tai-mat-sung-kieu-the-co-chut-ngot/600508/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.