"Từ Hoa Kiều, tôi không thù không oán với cô. Sao lần nào cũng kiếm chuyện với tôi?"
Từ Hoa Kiều cười khẩy: "Trên đời này... Tao chính là ghét duy nhất ả tiểu thư nhà họ An là mày đấy!"
"A!"
An Ngôn bị rạch vào vai xướt một đường máu đỏ. Cô la lên một tiếng đau đớn.
"Ha ha..." Ả cười to ngạo nghễ với nàng, lập tức kẹp cổ nàng ép vào người mình, nàng vùng vẫy, xích sắt ma sắt cứa cổ chân nhỏ đổ máu.
An Ngôn bấu tay ả phản công, khiến đối phương té nhàu xuống sàn.
"Từ Hoa Kiều! Cô không sợ Nam Môn Thần trông thấy à?"
"Ha..." Ả cười to, đưa mũi kéo nâng cằm cô, thủ thỉ bên tay:
"An Ngôn... cô nghĩ kẻ giết cha, hại mẹ anh ta, thì liệu..."
An Ngôn nghĩ ả nói đúng rồi. Nam Môn Thần căn bản đã không tin cô, thì giai nhân như Từ Hoa Kiều bên cạnh hắn, tất nhiên có quyền hành hạ cô.
- "Cạch."
"Từ Hoa Kiều, cô làm trò gì vậy?"
Thiệu Phong bước đến đẩy ả ta té nhào, phi chiếc kéo cắm cạnh đùi ả. Môi hôi run sợ toát ra.
"Tôi cảnh cáo cô, còn dám đụng tới An tiểu thư! Tôi không hứa sẽ tha cho cô đâu."
Nhìn chân An Ngôn máu me, Thiệu Phong tìm chìa khoá trong tủ áo, lập tức mở còng chân.
Từ Hoa Kiều thấy Nam Môn Thần lướt qua cửa sổ, lập tức lật mặt, tỏ vẻ bị ức hiếp khoát tay hắn.
"Có chuyện gì?"
Hắn nhìn cảnh tượng hỗn độn trên giường, không thấy An Ngôn đâu, quay qua hỏi Từ Hoa Kiều.
Từ Hoa Kiều tự rạch tay mình chảy máu, quả nhiên Nam Môn Thần lo lắng bế ả lên giường băng bó vết thương.
Nam Môn Thần sựng người thấy máu chỗ vòng xích, mặt hắn biến sắc đen kịt...
An Ngôn được Thiệu Phong lái xe riêng đưa về thành phố. Trên xe anh đã nhắn tin báo cho Nam Môn Thần biết.
"Tôi đưa An tiểu thư về trước."
Rất nhanh bên kia phản hồi.
"Tốt."
Thiệu Phong cũng bó tay với Nam Môn Thần, nghĩ làm sao đối xử với vợ lạnh lùng, thế mà dung túng cho tiểu tam hoành hành.
Trên đường một chiếc xe màu đen huyền bí theo đuôi, 5 người trong xe diện âu phục đen, đeo kính đen.
Thiệu Phong tăng tốc xe, cắt đuôi được bọn họ, về đền Nam gia. An Ngôn bước đi khó khăn, nữ hầu chạy đến đỡ.
Thiệu Phong chìa túp thuốc giảm xưng, hầu gái cầm lấy đưa An Ngôn lên lầu.
"Coi bộ... Anh quan tâm An Ngôn dữ!"
Thanh âm truyền đến từ phía sau, Thiệu Phong xoay người thấy Nam Môn Thiên đặt hai tay trong túi bước đến.
Theo phản xạ tự nhiên lui người.
"Ơ hay... Anh sợ tôi sao?"
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.