Tuy nhiên đứng tiếp khách ở cổng lớn quả thật không phải chuyện mà con người làm, đứng cả ngày, hai đùi không khác nào đã bị phế đi!
Thời điểm buổi chiều Đường Hoan đi làm, liền cảm thấy tinh thần có chút uể oải, vẫn luôn không ngừng quay đầu đi ngáp.
"Cậu có phải thân thể không thoải mái không?"
Một đám tiểu đệ tiếp khách đứng ở cửa mười phần quan tâm mà thăm hỏi, kỳ thật trong lòng cũng có tính toán của riêng mình: Con hàng đứng cạnh mình này, rốt cuộc khi nào mới xin nghỉ đây?!
Mỗi lần khách nhân đến, hắn đều dẫn bọn họ tới chỗ Lý ca, khiến cho sinh ý của quản lý khác đều không tốt!
Đường Hoan mười phần kiên quyết lắc đầu phủ nhận, "Không, tôi cảm thấy tôi còn có thể kiên trì!"
Tiểu đệ tiếp khách: "..." Mẹ nó, ngươi lưu một con đường sống cho người khác sẽ chết sao?
Đường Hoan ngạnh chống làm thêm sau giờ cho nên hôm nay không cần phải làm ca muộn, vì thế thời điểm trở về, cũng chỉ mới sáu bảy giờ chiều.
Từ trên xe buýt đi xuống, chậm rì rì đi bộ, tiếp đó liền nghe thấy một tiếng gọi sau lưng.
"Bạch Thừa Hoan, anh đứng lại!"
Đường Hoan quay đầu nhìn lại.
Tưởng Thần Hi ăn mặc một thân lễ phục màu hồng phấn, nhìn qua cả người đẹp đến không được.
Nguyên liệu chế tác mắt thường có thể thấy là đắt.
mmp!
Đã nói "phú quý bất năng dâm, bần tiện bất năng di" mà? Nói chướng mắt loại sâu mọt như Bạch Thừa Hoan không phải sao?
Lúc trước Bạch Thừa Hoan đưa tiền cho ngươi, để ngươi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-tai-pha-san/146550/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.