" Tiểu Diệp, nhanh lại đây ăn cơm nào con." Mẹ Tiêu Tiểu Diệp âu yếm vẫy tay với cô.
Tiêu Tiểu Diệp ngạc nhiên, mẹ cô sao lại ở đây chứ. Bà đã mất rồi mà.
Tay cô đột nhiên bị ai níu lại, cô sững sờ nhìn xuống. Tiểu Dương đang mỉm cười nhìn cô." Chị, chị kể cho em về chuyện ở trường đi."
- Rốt cuộc có chuyện gì đang xảy ra đây. - Tiêu Tiểu Diệp bối rối.
Đầu cô quay cuồng, mẹ và Tiểu Dương lại biến mất. Trước mắt cô hiện lên màu máu. Ba cô cả người đẫm máu nhìn cô. "" Tiểu Diệp!"" Đầu cô rất đau, như bị hàng ngàn mũi kim đâm vào vậy.
Cô giật mình tỉnh dậy. Đập vào mắt cô là mùi bệnh viện. Cô khẽ cử động thì thấy cả người tê nhức. " A..." Cô vì đau mà khẽ kêu nhẹ.
- Đừng cử động, sẽ rất đau đấy!- Tiếng Bạch Niên Vũ nói.
Tiêu Tiểu Diệp nhìn sang một bên, Bạch Niên Vũ mệt mỏi đang ngồi trên ghế. Anh ta tiều tụy hơn mọi ngày, râu ria đã mọc lởm chởm, mắt thâm quầng.
Cô đang định mở miệng thì lại không nói được, cổ họng cô khô cứng. Bạch Niên Vũ đứng dậy, đi tới giường, đỡ cô dậy, rót nước cho cô uống. Cổ họng của cô cuối cùng của thanh hơn một chút,
" Bạch...Niên...Vũ, ba...của...tôi.." Cố gắng mãi cô mới nói được.
Bạch Niên Vũ nhìn cô, ánh mắt thâm trầm."" Cô cứ khỏi bệnh đi trước đã..."
" Ba tôi...như thế nào hả..." Tiêu Tiểu Diệp vẫn gặng hỏi. Những kí ức kinh khủng kia vẫn chưa thôi ám ảnh cô. Tiếng súng, ba cô gục xuống
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-tai-phu-nhan-lai-bo-tron-roi/1428466/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.