"Tôi gói gọn toàn bộ tình yêu của mình vào một cái hộp. Thắt nơ bọc giấy đầy đủ rồi trao tới gửi cho em. Nào ngờ em mở ra, chỉ thấy hộp quà trống.
Em có biết tại sao không còn nữa không?
Bởi vì đợi quà chuyển tới trao tận tay em, đợi em từ từ mở cái nơ thắt, đợi em xé xong vỏ bọc thì không biết đã bao lâu rồi, tình yêu ấy cũng dần luỵ tàn đi, rồi biến thành phù vân."
Vincent một mình bao cả cái rạp chiếu phim, hờ hững ngồi xem. Xem cả buổi chẳng thấy cái mô tê gì cả, rồi đến đoạn này, khi nam phụ si tình nói xong câu trên thì anh mới cảm thấy có chút gọi là điểm nhấn.
Cái tát của cô, vẫn còn in trên má. Rồi sẽ có ngày nó hết đỏ nhưng tổn thương hôm nay chỉ sợ rất lâu mới lành.
" Tôi thấy nhân vật đó rất hợp với anh đấy." Thanh âm một người phụ nữ cất lên.
Vincent quay lại, nhếch mép.
" Phu nhân bộ trưởng hụt, tới đây làm gì vậy?" Anh ta mỉa mai.
Mục Tử Kì không có ý gì với câu nói đầy khiêu khích của anh ta, thong thả tới chỗ anh, cầm hộp bỏng tự nhiên ăn.
" Mục Tử Kì, lần này vẫn là vương vấn Erik ư?" Vincent nói.
" Không." Mục Tử Kì lấy một miệng bỏng bỏ vào miệng, chậm rãi ăn.
Vincent cười, " Cô hao hết tâm sức để về đây ám sát Kelly, bây giờ lại từ bỏ ư?"
Mục Tử Kì nhíu mày.
" Thực ra thì trong một thí nghiệm hoá học, vẫn là cần chất xúc tác đúng không?
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-tai-phu-nhan-lai-bo-tron-roi/218921/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.