" Tức là em chỉ rơi vào trạng thái hôn mê 24h đúng không?" Tiêu Tiểu Diệp sau khi nghe xong phương pháp giải độc, hỏi lại.
" Ừ." Bạch Niên Vũ gật đầu.
" Anh sẽ ở bên em chứ?" Tiêu Tiểu Diệp dịu dàng hỏi.
" Mãi mãi ở bên em." Bạch Niên Vũ hôn lên trán cô.
Thuốc giải theo dịch truyền vào trong cơ thể Tiêu Tiểu Diệp. Rất đau nha...
Ý thức của cô dần mờ hẳn, nhưng cô vẫn cảm nhận được ấm áp nơi lòng bàn tay.
" Anh chờ em."
——
" Chị Tiểu Diệp!" Cô bỗng nhiên nghe thấy tiếng gọi mình ở phía sau, khẽ xoay người lại.
Một cậu thanh niên chừng khoảng hai mươi mấy tuổi đang nhìn cô, cười rạng rỡ. Nhưng, người này...
" Tiểu Dương..." Cô nghẹn ngào nói.
" Lâu rồi không gặp." Tiểu Dương nhìn cô, mỉm cười.
Khi Tiểu Dương đi, nó mới chỉ mười hai tuổi, bây giờ đã mười năm rồi, nếu vẫn còn, chắc hẳn là dáng vẻ này đây.
Cô ôm chầm lấy Tiểu Dương, thật sự rất chân thực.
" Ba mẹ cũng ở đây." Tiểu Dương nói.
Tiêu Tiểu Diệp nhìn thấy đối diện với mình bây giờ là hai bóng hình, mẹ và ba.
Mẹ vẫn đẹp như vậy, nét đẹp ôn hoà, trầm lắng. Cánh tay mẹ đang khoác qua tay của ba, hai người cũng đều mỉm cười nhìn cô.
" Tiểu Diệp!" Thanh âm vừa gần gũi, vừa xa lạ. Mười năm rồi, cô mới nghe thấy giọng mẹ, trong trẻo như suối, dịu dàng, nho nhã.
" Lớn rồi, xinh đẹp hơn." Mẹ đi tới phía cô, vuốt nhẹ mái tóc cô.
Cô ôm lấy mẹ, oà khóc, " Mẹ, con
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-tai-phu-nhan-lai-bo-tron-roi/218933/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.