Đêm về khuya, cái giá lạnh của mùa đông thấu tận xương. Tiêu Tiểu Diệp nằm trên giường, cô vẫn chưa ngủ. Trong đầu cô vẫn cứ khắc lên hình ảnh Bạch Niên Vũ ngây ngốc ôm " đứa trẻ", dường như nó đã trở thành vết thương sâu trong lòng cô.
Cửa phòng bỗng nhiên bị mở ra, bước chân nặng nề đi vào mang theo mùi rượu vang nặng. Rồi tiếp theo là cơ thể mệt mỏi ngã xuống ghế.
Tiêu Tiểu Diệp nhíu mày. Cô cảm nhận được ánh mắt đau thương đang dõi vào cô.
Tiêu Tiểu Diệp hơi động người. Một bàn tay lạnh khẽ áp vào vai cô.
" Không sao cả." Tiếng lẩm bẩm khàn khàn, dường như anh nghĩ cô gặp ác mộng.
Tiếp theo, giường bên bỗng lún xuống, mùi rượu nặng thoang thoảng. Bạch Niên Vũ nằm bên cạnh cô, bàn tay anh khẽ di chuyển xuống bụng của cô xoa nhẹ.
Tất cả đều giống như lúc trước, khi đứa trẻ chưa mất, đêm nào trước khi ngủ Bạch Niên Vũ cũng xoa bụng cô như vậy. Khoé mắt cô bỗng chảy lệ. Tại sao lúc sáng cô lại nói những lời không phải với anh cơ chứ, hơn ai hết, anh cũng rất yêu con.
Cô xoay người lại, ôm chầm lấy anh, áp mặt vào vòm ngực ấm áp hơi men của anh.
Bạch Niên Vũ không nghĩ cô sẽ như vậy, có chút giật mình.
" Thực xin lỗi, đáng lẽ em không nên trách anh." Tiêu Tiểu Diệp nghẹn ngào nói.
" Không có gì cả, anh cũng có một phần lỗi." Bạch Niên Vũ xúc động.
Yêu, chính là cho dù không cần phải giải thích gì nhiều thì đôi bên cũng tự hiểu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-tai-phu-nhan-lai-bo-tron-roi/218949/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.