Đã hai ngày kể từ ngày Tris tự tử, Bạch Niên Vũ nhốt mình trong tầng hầm, không hề bước ra. Tiêu Tiểu Diệp hạ quyết tâm xuống khuyên nhủ hắn.
Tiêu Tiểu Diệp đứng phía ngoài cửa, khẽ gọi: " Bạch Niên Vũ, anh mở cửa ra được không?"
"..." Dù gọi bao nhiêu lần thì trả lời cô vẫn là sự lạnh lùng và im lặng của cánh cửa sắt.
Tiêu Tiểu Diệp định rời đi thì bắt gặp Emma. Bà ấy cũng lo lắng không kém.
" Người có thể khiến cho Tiểu Vũ thay đổi bây giờ chỉ có cháu." Emma nói.
Bà ấy đi lại gần cánh cửa, ấn mật khẩu rồi nhẹ nói với Tiêu Tiểu Diệp, " Đừng để nó trở nên điên dại."
Tiêu Tiểu Diệp không hiểu lắm nhưng vẫn gật đầu.
Khi bước vào, cảm giác rợn da người bao bọc lấy Tiêu Tiểu Diệp. Sàn kính sáng ẩn hiện những con cá ghê tởm, chúng bơi mạnh về phía kính. Tiêu Tiểu Diệp cố nén lại sự sợ hãi trong lòng.
" Dừng lại đi." Thanh âm lạnh lẽo cất lên.
Dưới ánh sáng, Bạch Niên Vũ nổi bật hơn bao giờ hết. Thế nhưng anh ta lại tản ra sự nguy hiểm cực độ. Ngồi trên cửa sổ, ánh mắt mang đầy sát khí nhìn cô.
" Tôi không muốn phải nhặt xác của cô."Bạch Niên Vũ nói.
Lúc này Tiêu Tiểu Diệp mới để ý, phần kính phía trước cô đã không còn. Cô theo bản năng lùi ra phía sau.
" Tris chết không phải lỗi của anh." Tiêu Tiểu Diệp nhẹ giọng.
Bạch Niên Vũ nhíu mày nhìn cô, cười lớn, " Đương nhiên không phải là do tôi rồi. Là Bạch Niên Vũ giết,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-tai-phu-nhan-lai-bo-tron-roi/218954/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.