"" Phu nhân đã xem tranh chưa hả?"" Bạch Niên Vũ sốt ruột gọi cho Thần Tự.
"...."
" Thế cô ấy nói gì?""
"...."
" Cái gì? "Bức tranh này thật đẹp ư?" Chỉ từng ấy thôi sao?"" Bạch Niên Vũ tức giận. Hắn mãi mới đưa được cô về nhà để xem tranh vậy mà cô chỉ nói như vậy thôi sao?
"..."
" Được rồi. Có chuyện gì thì báo cáo lại sau!""
Bạch Niên Vũ mặt đen sì ngồi trong xe, miệng không ngừng lẩm bẩm:"" Ngốc... ngốc... nữ nhân ngốc chết đi được."
Thần Dực nhìn sắc mặt đại biến của cậu chủ thì cảm thấy lạ. Chẳng qua chỉ là phu nhân khen tranh đẹp thôi mà cậu chủ đã đại biến thế rồi sao? " Gia, ngài có sao không ạ?"
Bạch Niên Vũ lườm Thần Dực, " Gia đây đang bực."
"..." Thần Dực nhanh chóng ngậm miệng, tập trung lái xe.
-----------
" Gia, tới nơi rồi ạ!"" Thần Dực báo.
""...""
" Gia, tới rồi ạ!"" Thần Dực báo lại.
Bạch Niên Vũ lúc này mới để ý tới Thần Dực, " Gia biết rồi. Hôm nay hộ tống bao nhiêu người?"
" 100 ạ. "" Thần Tự nói.
" Được rồi. Đi thôi." Bạch Niên Vu nói xong thì đi xuống xe. Lần này gặp mặt chính là khách sạn nằm ở ngoại ô thành phố, hoang vắng, làm việc đỡ phiền phức. Nói là gặp mặt cũng chẳng phải, thực ra giống như cuộc làm ăn thì đúng hơn.
"Bạch tiên sinh, cảm ơn ngài đã tới đây!" Bạch Niên Vũ còn chưa bước lên bậc tam cấp khách sạn, mấy người ở bên trong vội đi ra chào đón.
" Tôi tới đây vì cái gì thì
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-tai-phu-nhan-lai-bo-tron-roi/219008/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.