Đêm nay, Lôi Ân quả nhiên không xuất hiện nữa.
Thậm chí, hai ngày sau Tình Không cũng không nhìn thấy hắn.
Nhưng trong ngôi biệt thự này vẫn còn một người đàn ông – Việt Trạch.
“ Tình Không! Tình Không! Cô đi đâu vậy? Tôi rất lo lắng cho cô!” Việt Trạc lúc nhìn thấy Tình Không, vẻ mặt cực kỳ hoan hỉ.
Cậu ta giống như một đứa nhỏ, lôi kéo tay cô, vẻ mặt thân thiết và an ủi.
“ Không có việc gì! Lôi Ân có làm gì gây khó dễ cho cậu không?” Tình Không không rút tay ra, mà để cho cậu ta tùy ý nắm.
Cô thực thích vẻ mặt tươi cười của cậu, giống như hoa hướng dương nở rộ, khiến người ta vô cùng thư thái.
“ Hắn không dám! Tôi cũng không phải phạm nhân mà hắn trông giữ!” Việt Trạch cười nhe hàm răng trắng noãn, được một tấc là tiến lên thêm một tấc, ôm lấy eo của Tình Không, “ Tôi vốn nghĩ sẽ thật khó chịu khi ở đây trong một tháng, nhưng mà may quá, cô ở trong này thì tôi không thấy nhàm chán nữa rồi.”
Đầu Tình Không đầy hắc tuyến, cậu đại thiếu gia này coi cô như món đồ chơi khi nhàm chán sao?
“ Tình Không, cô và Lôi Ân có quan hệ gì? Là người tình của hắn ta sao?”
“ Không phải! Tôi giống cậu, đều là bị hắn bắt đến đây!”
“ Tôi đây mang cô cùng đào tẩu, có muốn không? Tình Không, cái tên Lôi Ân kia thực biến thái, về sau cô theo tôi đi, tôi có rất nhiều tiền….”
Việt Trạch lộ vẻ mặt đào tâm, ánh mắt không chuyển nhìn chằm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-tai-qua-tan-nhan/2506445/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.