Cô cẩn thận từng li từng tý lảng tránh bà Thành, nhưng tránh không được.
“Có phải cô biết tung tích của Vũ Nhi nhà tôi? Có phải nó vẫn ở cùng cô không?”
Bà Thành thấy Nhã Lan bên hồ bơi, có ý đuổi Uyển Nhân, đi đến cạnh cô hỏi thẳng không chút nể nang. Câu trước thông đồng, câu sau dụ dỗ, trong lòng bà coi Nhã Lan giống như một con hồ ly tinh.
“Bác gái, cháu thật sự không biết.” Nhã Lan trả lời đúng sự thật, không dám nói ra mọi truyện mà Thành Kiên Vỹ đã làm.
“Cô không biết, không phải nó yêu cô yêu đến chết đi sống lại sao? Đến mạng sống cũng suýt nữa không cần, lần này nó quay về cũng là vì cô, cô đừng nghĩ rằng tôi không biết gì hết!” Bà Thành càng nặng lời, cả khuôn mặt như một mũi tên nhằm vào Nhã Lan.
“Chuyện này...” Cô còn có thể nói được gì nữa? Trong tiềm thức, cô cảm thấy bà Thành nhất định biết rất nhiều truyện liên quan giữa hai người họ.
“Vì cô, đến bố mẹ Vũ Nhi cũng không quan tâm, hại chúng tôi già cả thế này vẫn phải chạy đông chạy tây, không có nhà để ở, cũng vì cô, nó điên cuông bán đi tâm huyết cả đời của chúng tôi, tất cả đều do cô!” Bà Thành nghiến răng mắng chửi, mỗi từ đều ẩn chứa sự oán hận sâu sắc!
Nhã Lan ngượng ngùng đứng dạy, cô lắc đầu, muốn giải thích gì đó, lại không biết nên nói gì. Truyện của Thành Kiên Vỹ cô dường như thật sự không thể thoát khỏi trách nhiệm.
“Người phụ nữ ác độc như cô, nhất
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-tai-toi-hung-du/1825570/chuong-198.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.