Giọng nói quen thuộc này khiến Lạc Hiểu Nhã thả lỏng người.
Hoắc Tùng Quân cảm nhận được sự thay đổi của cô, trong mắt lập tức hiện lên một nụ cười.
Dường như trong lòng Lạc Hiểu Nhã anh vẫn được xếp vào loại an toàn.
Nhưng một giây tiếp theo, anh không thể cười được nữa, Lạc Hiểu Nhã cắn chặt ngón tay và dùng sức cắn nó mấy cái.
Hoắc Tùng Quân đau đớn kêu lên hai tiếng nhưng vẫn không rút ngón tay ra, ngược lại anh còn càng ôm chặt eo của cô hơn.
Lạc Hiểu Nhã buông ngón tay ra, cô quay đầu lại trừng mắt với anh: “Buông ra!”.
Hoắc Tùng Quân cúi xuống nhìn cô.
Đôi mắt hoa đào xinh đẹp của cô tràn đầy lửa giận, trong mắt cô còn có hình dáng của mình, trong cô vừa tươi tắn vừa sinh động.
Anh từ từ buông tay ra, Lạc Hiểu Nhã nhân cơ hội này để chạy ra ngoài, cô lạnh lùng nhìn anh: “Anh muốn làm gì?”
“Anh không làm gì cả, anh chỉ muốn nói chuyện với em thôi” Giọng nói của Hoắc Tùng Quân trầm thấp, cảm giác tội lỗi hiện lên trong đôi mắt lạnh lùng của anh: “Một năm trước, anh đã không kịp cứu em, xin lỗi em.”
Lạc Hiểu Nhã cau mày: “Không cần đầu.
Chúng ta đã ly hôn rồi.
Tôi cũng không trách anh vì những chuyện đã xảy ra một năm trước.
Dù sao mỗi người đều có những sự lựa chọn khác nhau”
Cô không trách anh khiến Hoắc Tùng Quân càng cảm thấy có lỗi.
Trong lòng thật sự cảm thấy rất khó chịu, câu nói nhẹ như không này của cô dường như đã thực sự tuyên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-tai-xau-xa-chi-yeu-vo-mu/1036280/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.