Tội danh như vậy, làm Đồng Tích không nói gì.Câu dẫn Hoắc Thiên Kình, cô nào dám? Huống hồ...KêuChú ba nhiều năm như vậy, tự mình coi anh là chú ruột.
Bọn họ là quan hệ trưởng bối và vãn bối, chỉ tưởng tượng thôi liền cảm thấy rất lúng túng mà! Thiệt thòi Hoắc Hâm nghĩ ra được."Cô đi méc đi, tôi có thể đi cùng với cô." Đồng Tích không sợ chút nào, ngược lại là nhướng mày, "Vừa vặn, tôi cũng có thể nói với ông nội bà nội, có người không hiểu luân lý đạo thường, lại thầm mến cậu ruột của mình."Vừa nghe lời này của cô, sắc mặt Hoắc Hâm nhất thời đỏ, lại ức đến trắng bệch, tức giận trừng cô, "Cô nói hưu nói vượn! Tôi thầm mến cậu ba tôi lúc nào?"Đồng Tích cười, "Hoắc tiểu thư, cô đây là không đánh đã khai, tôi vừa rồi không nói là cô.
Có điều, Đình Xuyên cô năm đó hình như còn lặng lẽ viết thư tình nha, cô muốn nhìn không, tôi có thể bảo chú ấy chụp hình gửi qua đây cho tôi.""Cô..." Hoắc Hâm thẹn quá thành giận, tức giận chỉ vào cô.
Nhưng bất đắc dĩ bị tóm bím tóc, lại là giận mà không dám nói gì.Đồng Tích thoải mái.
Không nói nhảm với cô ta nữa, ôm bánh bích quy về phòng khách.Chỉ là, một đường, còn không nhịn được nghĩ...Hoắc Thiên Kình vừa rồi sao lại thế...!Ngậm ngón tay của mình? Thậm chí, là...!Mút...Cô nghĩ, mặt lại đỏ.
Tim đập, gia tốc.
Không hiểu sao, có loại cảm giác dị dạng ở đáy lòng không nói ra được không ngừng kéo lên...Là lạ.Một giây sau, lại vừa lắc đầu, vừa vỗ mặt.Đồng Tích, không cho
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-tai-yeu-em-dam-sau/20022/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.