Người giúp việc dọn dẹp một gian phòng ngủ cho khách, Tống Tâm sợ Đường Ninh một mình ở một nơi xa lạ sẽ không ngủ được nên chạy đi mua cho bé một con thỏ bông.
Tống Du ghét bỏ cậu: "Anh làm như ai cũng như anh thích chơi đồ con gái không bằng?"
Tống Tâm ngớ ngẩn gãi đầu: "Rất đáng yêu mà, hơn nữa anh thấy rất giống bạn nhỏ kia mà, anh vừa nhìn thấy liền nhịn không được..."
Đường Ninh cũng rất khác với các bạn cùng tuổi, rất yên tĩnh, lúc ngồi yên giống hệt búp bê sứ. Khi cậu đưa cho Đường Ninh, bé chẳng mâu thuẫn tí nào, trong đôi mắt còn lấp lánh ánh sáng nho nhỏ. Chỉ là bé không dám nhận ngay, Tống Tâm dỗ mãi không được, cuối cùng Tống Du làm một câu "Cho cậu thì cậu cầm đi", bé mới thật cẩn thận mà ôm vào lòng, sùng bái nói: "Cám ơn ca ca."
Kỳ nghỉ Quốc khánh Tống Tâm và Tống Du đều không có thói quen ra ngoài, Đường Ninh cũng không có, ba người liền làm tổ ở nhà. Ban ngày Tống Du cùng cậu bé làm bài tập, bài của mình một lát là làm xong, sau đó mất gấp hai ba lần thời gian giảng bài cho bé. Đường Ninh đầu óc có hơi ngốc, bài tập dễ còn làm được, bài khó chút thì làm mãi không xong, mỗi lần Tống Du giảng bài, đều bị ép từ kiên trì đến mức hết kiên nhẫn, có lúc tức quá còn chọt chọt vài cái lên trán bé cho hả giận.
Đường Ninh da trắng, đâm mấy lần liền đỏ, ủy khuất cũng không dám oán giận, cắn đầu bút
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-tam/548387/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.