Tháng 6, hoa dại nở rực.
Bất kể bên ngoài là thế nào, nhưng vừa vào hạ trị Phủ Khai Phong liền lập tức cảm nhận được sự phồn hoa khác biệt.
Hoa dại ven đường nở rộ, đủ mọi màu sắc, rải khắp mặt đất.
Gió sông từ trung du Hoàng Hà thổi đến, xua tan không khí nóng bức bầu trời Đông Kinh, mát mẽ sảng khoái, cảm thấy vô cùng dễ chịu.
Đằng trước xa xa, có thể nhìn thấy Tây Thủy Môn.
Tường thành cao dày kiên cố, dưới ánh mặt trời lộ ra khí thế hùng hồn.
Trên đường xe ngựa qua lại như nước chảy, tạo ra bức tranh bừng bừng sức sống.
Ngọc Doãn dắt ngựa, theo dòng xe chầm chậm đi. Hắn vừa hít thở không khí quen thuộc mà hơi xa lạ, vừa có một loại kích động của nỗi nhớ nhà như dao cắt. Cách biệt ba tháng, không biết trong nhà vẫn bình yên không? Yến Nô lúc này đang làm gì?
Là ở trong cửa hàng phố Mã Hành bận rộn? Hay là đang vất vả làm lụng trong xưởng thịt chín.
Cũng có thể đang ngồi trong tiểu viện yên tĩnh nhà mình may vá quần áo, chờ đợi mình trở về?
Trong lòng không khỏi có một loại cảm thụ ngọt ngào. Mưa gió thành Khả Đôn sớm đã cách xa. Đối với Ngọc Doãn mà nói, cái tiểu viện tọa lạc bên cạnh Quan Âm viện mới là nhà thật sự của hắn. Khoảng cách Tây Thủy Môn càng gần, thì càng có loại mệt mỏi của người xa quê trở về. Bên cạnh Liễu Thanh và Ngọc Doãn cùng sóng vai đi, nhìn Tây Thủy Môn, trong mắt lóe ra kích động.
Về nhà
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-thi-hanh/2549918/chuong-191.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.