Gió sau mưa khá lạnh.
Gió sông thổi từ Biện Hà lại thêm lạnh lẽo.
Dù trời mới giữa thu nhưng thời tiết đã dần chuyển lạnh. Sau cơn mưa nhỏ ban trưa, nhiệt độ càng giảm mạnh.
Ngọc Doãn ngồi trên lưng ngựa, run giật nảy mình.
Hắn quấn quần áo che kín người, ngẩng đầu nhìn trời, hô một tiếng. Ám Kim lập tức phóng nhanh hơn. Xem ra sau khí phối hợp cùng Ám Kim mấy tháng, người và ngựa càng thêm ăn ý.
Tuy Ám Kim hơi già nhưng lực chân không kém so với những con bảo mã khác.
Ưu thế lớn nhất của nó là trầm ồn, sức bền dai. Có lẽ nó trải đời đã nhiều nên dù lúc nào cũng không hề hoảng sợ, luôn lộ vẻ ổn trọng, chắc chắn. Ngọc Doãn thích nó nhất ở điểm này.
Ám Kim đề vó chạy như bay, ước chừng một giờ đã đến Ngự Doanh đồi Mưu Đà.
Ven đường có thể thấy cấm quân Đông Kinh tuần tra. Điều này cũng khiến Ngọc Doãn thêm vài phần lo lắng.
Phong Huống từng nói với hắn triều đình sẽ nhanh chóng mở rộng phạm vi kiểm tra ra phía ngoài.
Nói cách khác, sớm muộn sẽ có người tuần tra Ngự Doanh.
Lăng Chấn thì có thể yên tâm, nhưng vẫn có mạo hiểm rất lớn.
Ngựa còn dễ nói. Bên Ngự Doanh đổi màu ba con ngựa, còn in dấu vết của ngựa chiến lên.
Đồng thời Lăng Chấn còn dựa vào quan hệ với Quân Khí Giám làm báo cáo cho ba con ngựa. Cho dù bị phát hiện cũng không có vấn đề gì.
Mấu chốt là số châu báu giá trị triệu quán kia.
Không biết Liễu Thanh đã
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-thi-hanh/2549995/chuong-256.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.