-------- Gần tòa thành -------
An Chỉ Manh đứng bên cửa sổ, nhìn ra ngoài cửa sổ, do dự thật lâu.
Cuối cùng, cô quyết định nhấc chân, đứng lên bệ cửa sổ. Vì tương lai tốt đẹp sau này, bất chấp hết đi.
"Cô đang làm gì đó?"
Giọng người đàn ông vang lên, dọa cô giật mình lảo đảo một cái."Phanh..." một cái, toàn thân mất cân bằng, ngã nhào xuống đất.
Cô nằm trên mặt đất, nhìn kẻ cầm đầu. Anh vẫn thản nhiên đứng đó, nhìn cô, không có ý định tiến lên đỡ mình.
Đáy lòng cô chấn động, vội vươn tay ôm chân anh."Tổng thống đại nhân, tôi rất nhớ ngài a..."
Thanh âm mềm mại ngọt ngào, khiến anh khựng lại giây lát. Đột nhiên cảm giác chân bị người khẽ kéo."Phanh..."
"Ha ha ha..." Cô gái cười trên nỗi đau của người khác, thích chí nhìn Cận Tư Hàn đang nằm sõng soài cạnh mình. Ai bảo anh không chịu đỡ tôi, đâng đời.
Cận Tư Hàn trầm mặt, anh không nghĩ con nhóc này lại lớn mật đến vậy.
Con ngươi thâm trầm nhìn cô chăm chú. Cô cười vô cùng thanh thuần, đôi môi đỏ mọng, khiến anh có cảm giác muốn nhấm nháp.
Nghĩ sao làm vậy, anh bắt đầu tiến tới.
Cận Tư Hàn dùng đầu lưỡi liếm liếm, mềm mềm, còn có hương thơm nhàn nhạt.
An Chỉ Manh bị ôm lấy, mắt ngơ ngác nhìn người đàm ông tuấn lãng.
Cô giống như, hình như bị người ta... Một lần nữa... Đoạt đi mất... Nụ hôn đầu.
Nửa nhịp đầu chậm lại để hình thành lời nói, đến nửa nhịp sau, khi đã hiểu được ý tứ trong lời nói đó thì đã muộn rồi.
Cô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-thong-cung-chieu-vat-nho-dang-yeu/2176995/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.