"Ngủ, âu da!" Lặng yên không một tiếng động đi xuống lầu, đi đến đại sảnh nhìn quanh trái phải, trời cũng giúp ta, không có ai.
Thận trọng mở cửa lớn ra, nhìn quanh trái phải, nhanh chóng lách người ra ngoài, đóng cửa lớn lại.
Trong bóng tối, một thân ảnh mạnh mẽ rắn rỏi theo sát phía sau, ánh mắt đen nhiều hứng thú đánh giá cô gái trước mặt.
bên ngoài tòa thành đen kịt một màu, chỉ có một chỗ là có ánh sáng.
An Chỉ Manh khinh bỉ liếc nhìn chỗ ánh sáng một chút."anh cho là tôi ngốc a! Mắc mưu một lần vẫn còn có lần thứ hai a!"
Trong bóng tối người đàn ông môi mỏng khẽ cười."Đáng tiếc, khó có được một lần phát thiện tâm chỉ cho cô con đường sáng, cô lại không đi."
An Chỉ Manh hóp lưng lại như mèo trốn ở trong bụi cỏ, cẩn thận từng bước.
Rất sợ bị người phát hiện, cũng không dám mở ánh sáng điện thoại di động. Mượn ánh sáng yếu ớt, khập khiễng ngã sấp xuống mấy lần.
Trong bóng tối quay tới quay lui, đối với dân mù đường như cô mà nói, chỗ nào cũng đều giống nhau như đúc.
quanh quẩn hơn nửa canh giờ, cũng không biết mình quanh quẩn nơi nào rồi.
người đàn ông theo sau lưng, nhìn thấy cô đảo quanh một chỗ. Đã vì sự thông minh của cô cảm giác đau đầu sâu sắc.
An Chỉ Manh lại chuyển đổi đảo quanh hơn mười mấy phút, phát hiện bốn phía vẫn là bồn cây cảnh và bãi cỏ được chăm sóc tốt, cả người mềm nhũng nằm trên bãi cỏ.
"Thật xa xỉ, xây lớn như vậy làm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-thong-cung-chieu-vat-nho-dang-yeu/2177005/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.