"Ừm." Tự nhiên lau đi nước mắt cho cô.
Anh không hiểu thế nào là thích, thế nào là yêu, thế nào là động tâm.
Nhưng anh chỉ biết là, anh muốn cho cô gái trước mặt những điều tốt đẹp nhất. Không biết bắt đầu từ khi nào, sự vui buồn của cô có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của anh.
An Chỉ Manh hào khí lau nước mắt, bĩu môi hồn nhiên nói: "Đã làm theo ý anh rồi, vậy tôi cũng chẳng khách khí nữa."
"Ừm." Ý cười nhàn nhạt nhìn bộ dạng nghịch ngợm của cô.
An Chỉ Manh không chút khách khí chỉ chỉ: "Cái này, cái này, cái này đều đóng gói."
Giám đốc khom lưng, đứng một bên cười làm lành. "Được được!"
Cô ngắm nghía một hồi, cuối cùng quay đầu nghi ngờ nhìn anh."Những thứ này thực sự là tài sản nhà anh, không cần trả tiền?"
"Ừm, coi như không phải tài sản nhà tôi, tôi cũng mua được, yên tâm mua đi!" Nhìn nụ cười sáng chói của cô, anh cảm thấy, dù phải bỏ ra nhiều tiền cũng đáng.
Nghe được những lời này, An Chỉ Manh liền càng thêm không khách khí rồi.
Cả sáu tầng trong cửa hàng, trừ cỗ điện khí thành của Liễu gia, tất cả cô đều cho đóng gói hàng bao lớn.
Cái này cũng chỉ khổ cho đám hộ về theo sau, tay bị nhét hàng đống đồ.
Hình tượng oai vệ thường ngày bị mấy bao lớn nhỏ làm cho người ta cười lăn lộn.
Nhìn Tổng Thống tiên sinh một đường cười làm lành lấy, bọn họ cũng giận mà không dám nói gì.
Cận Tư Hàn nhíu mày nhìn cô mua không ít đồ, không mua đồ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-thong-cung-chieu-vat-nho-dang-yeu/2177071/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.