"Nếu cô muốn ở bờ biển, cũng có thể. Chúng ta lập tức dọn đi, tới tòa thành ở bờ biển."
An Chỉ Manh thấy anh trả lời nghiêm túc như vậy, thật muốn đập đầu vào tường. Cái người đàn ông này, quả nhiên không có chút tế bào hài hước nào.
Người ta thường nói ba tuổi một câu, hai người chỉ hơn kém nhau mười tuổi đã cách xa nhau tận một cái biển lớn rồi.
"Tôi muốn uống nước lạnh"
"Không cho phép. Uống nước lạnh không tốt cho cơ thể."
"Trời rất nóng, anh không cho tôi uống đồ lạnh, muốn tôi chết sao?! " Cô kêu rên nằm trên ghế sofa, có một tổng thống coi trọng dinh dưỡng như vậy, cô chịu áp lực rất lớn a.
"Tôi sẽ không để cho cô chết." Lời nói nhẹ nhàng, mang theo ý vô cùng nghiêm túc.
Anh ngồi xuống bên cạnh cô, nhấc chân cô lên.
An Chỉ Manh giật mình, cô đây chỉ là ví von, không cần trả lời nghiêm túc như vậy chứ.
Quản gia ở một bên thấy hai người muốn đi lên, không thể không lên tiếng nhắc nhở."Tổng Thống tiên sinh, vẫn còn nước ép trái cây, có thể cho An tiểu thư."
"Ừm, cái này có thể."
Chỉ có thể uống cái này, cô không thể không thỏa hiệp."Tôi muốn uống nước dưa hấu, ba ly."
"Được rồi, Tổng Thống tiên sinh, ngài muốn uống nước ép trái cây gì?"
"Như cô ấy đi!" Amh không quan trọng trả lời.
Quản gia lui xuống, năm phút sau, nước ép trái cây được bưng lên.
An Chỉ Manh một hơi trực tiếp uống xong một cốc, lúc này mới cảm giác mình được sống lại. Uống xong cốc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-thong-cung-chieu-vat-nho-dang-yeu/2177073/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.