Cho dù cô đẩy tổng thống đến khốn cảnh, dù anh chết vì cô thì tuyệt đối không cho phép bất cứ lời oán giận nào xảy đến với cô.
Nhất định phải tôn kính cô như tôn kính tổng thống, ai không làm được, lập tức cút ra khỏi tòa thành.
Quy tắc này đã có từ rất lâu, không biết do vị tổng thống nào viết.
Nhưng tổng thống đời sau, không ai dám thay đổi, ngược lại mỗi người thêm một ít quy tắc nữa, càng lúc càng nhiều điều lệ được liệt kê.
Tóm lại, một câu. NHất định phải đối xử với tổng thống phu nhân tôn kính hơn tổng thống.
Quản gia thở dài, cầm lấy điện thoại, gọi người mang đồ ăn tới."Mau mang đồ tới đây, Tổng Thống tiên sinh tỉnh rồi."
"Vâng." Người hầu cúp máy, bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía An tiểu thư chẳng biết đã tới từ lúc nào.
"Người nào tỉnh rồi hả?" An Chỉ Manh mơ mơ màng màng đói bụng xuống lầu tìm đồ ăn, hình như vừa rồi cô nghe thấy tổng thống đã tỉnh rồi?
Người hầu ghét bỏ liếc cô một chút."Người nào tỉnh, cũng không có quan hệ gì với cô."
An Chỉ Manh nhìn theo bóng lưng người hầu đó, khó hiểu.
Làm sao cô lại cảm giác mình đã gây ra chuyện hủy diệt thế giới này? Tại sao ai thấy cô cũng khó chịu chứ?
Gãi gãi đầu, đi vào nhà bếp, mở tủ lạnh ra, liền phát hiện thế mà không có nước dưa hấu, cô lại điq tới hỏi người làm: "Xin hỏi một chút, nước dưa hấu hết rồi sao?”
"Không, tự mình đi mà ép! Cứ làm như mình là đại tiểu thư."
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-thong-cung-chieu-vat-nho-dang-yeu/2177091/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.