Đối với dung nhan cô hoàn mỹ nhu nhược, tròng mắt đen của anh từ đầu chí cuối không có bất kỳ biến hóa nào.
Thanh âm lạnh lùng."Nói đi! Muốn cái gì!"
"Tư Hàn, tôi muốn cái gì, anh không phải đều biết sao? Tôi một người bệnh tim tùy thời sẽ chết, cả đời này tôi có mong đợi gì?" Ánh mắt tuyệt vọng nhìn anh."Tôi yêu anh, từ lần đầu tiên tôi năm tuổi thấy anh bắt đầu, tôi đã yêu anh! Nhưng tôi biết, tôi có bệnh tim, tôi không thể yêu bất kỳ người nào! Tôi chỉ muốn đứng xa xa nhìn anh, nhìn anh hạnh phúc! Tôi có sai sao?"
Lời nói bi khương, gò má tuyệt mỹ tuột xuống nước mắt trong suốt.
Mắt Cận Tư Hàn lạnh nhìn gương mặt cô bi thương tuyệt đẹp, tròng mắt đen lạnh như băng."Kia ý là cô không chỗ nào cầu, vậy mời phiền toái cô nói cho Thủ tướng nước cô, đừng phiền tôi nữa!"
Lời nói lạnh như băng để cho lòng cô chìm vào đáy cốc, mình hèn mọn như vậy, tại sao anh lại xem thường.
Nhìn bóng lưng anh kiên quyết xoay người, ánh mắt thê lương, u oán."Chờ một chút... Tôi nói!"
Cận Tư Hàn chậm rãi xoay người, đứng tại chỗ ngưng mắt nhìn cô. "Ừ! Tôi thích nhất cùng người sảng khoái đàm phán."
Đàm phán! A a!
"Tôi muốn ở trong cuộc sống sau cùng của tôi, cùng anh chung một chỗ! Tôi không cần danh phận, tôi chỉ muốn cùng anh chung một chỗ!" Ánh mắt kiên định nhìn anh.
Thấy mày kiếm anh nhíu chặt, lòng hơi trầm xuống.
"Đổi cái điều kiện!"
Lời nói thờ ơ để cho con tim cô ghen tị
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-thong-cung-chieu-vat-nho-dang-yeu/2177222/chuong-267.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.