"Không thả! Anh sẽ không yêu cô, cô cần gì phải chà đạp mình!" Anh đau lòng cô, đau lòng cô nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, đau lòng cô hèn mọn, chỉ vì một nụ cười anh ấy.
"Tống Húc, anh buông tôi ra, anh không quyền quản tôi!"
hai tròng mắt anh chuyển động, nếu như không phải là có quan hệ mới có quyền quản cô.
Vậy anh tình nguyện nói láo."Ai nói tôi không quyền lợi, chúng ta đã xảy ra quan hệ, tôi sẽ phụ trách đối với cô."
Những lời này, kích hủy một giây thần kinh cuối cùng của cô, điên cuồng ở trong ngực anh giãy dụa, đối với anh đấm đá, thấy anh còn không buông mình ra.
Hàm răng cắn ở trên cánh tay anh, miệng gắt gao cắn không buông.
Anh lạnh nhạt nhìn cô điên cuồng."Cô cắn đi! Tôi chết cũng sẽ không buông tay cô." Anh quyết định, anh muốn yêu cô, bảo vệ cô cả đời.
Không để cho cô chà đạp mình, theo đuổi mộng không với tới.
Ánh mắt cô đỏ lên, hàm răng gắt gao cắn cánh tay anh, cho đến trong miệng nếm được máu tanh, tâm tình cô mới bình phục.
Máu tươi theo miệng của cô nhỏ xuống trên cổ trắng như tuyết.
Miệng đầy mùi tanh để cho cô từ từ bình tĩnh lại, buông lỏng cánh tay anh, nhìn cánh tay anh máu thịt mơ hồ, sâu trong đáy lòng không đành lòng."Đừng tưởng rằng, anh như vậy thì tôi sẽ tha thứ cho anh! Tôi chết, cũng sẽ không tha thứ cho anh!"
" Được! Vậy chúng ta dây dưa cả cuộc đời. Tôi dùng đời này tới bồi tội." Đưa tay ra lau vết máu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-thong-cung-chieu-vat-nho-dang-yeu/2177250/chuong-281.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.