Đây chính là người đàn ông của cô, ngoại trừ cô ra, không cho phép bất luận kẻ nào nói anh không phải.
Tịch Cẩm Viêm hiển nhiên ngẩn người, có lẽ bởi vì An Chỉ Manh phản ứng có chút quá kích.
"Nói như vậy, cô đã hoàn toàn không sao đúng không?" nóng nảy trong giọng nói của anh, lúc này có thể coi như biến mất hơn phân nửa rồi.
"Vâng, Đúng vậy." Cô cũng chỉ có thể trả lời như vậy.
"Nếu nói như vậy, buổi trưa hôm nay tôi mời cô ăn cơm, thuận tiện giám định cô có phải thật không có việc gì hay không, 11:30, quán Tư Thác, tôi sẽ chờ cô."
"Thế nhưng mà tôi... A lô, a lô?" An Chỉ Manh vội vã muốn cự tuyệt, đối phương đã cúp điện thoại.
Cô chỗ này cầm ống nghe, lộ ra có chút lờ mờ.
Cận Tư Hàn tỉnh lại, cánh tay anh leo lên eo cô, động tác có chút quá đột nhiên để An Chỉ Manh giật nảy mình, ống nghe trong tay cũng suýt nữa ném tới trên bàn.
"Người nào điện thoại." Cận Tư Hàn vừa mới tỉnh ngủ, tiếng nói nghe khàn khàn phá lệ lười biếng.
Anh có một chút tuột huyết áp, bị đánh thức, đặc biệt táo bạo.
"Vâng... Tổng giám đốc Tịch..." An Chỉ Manh do dự mãi vẫn là quyết định ăn ngay nói thật.
Cận Tư Hàn lập tức nhíu mày, khẩu khí tiếp tục bất thiện nói ra: " làm sao anh ta gọi điện tới nơi này?"
"Anh nói muốn mời em ăn cơm." Cô nói cẩn thận từng li từng tí.
"Vậy em muốn đi sao?" giọng điệu Cận Tư Hàn hỏi gọn gàng dứt khoát.
"A,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-thong-cung-chieu-vat-nho-dang-yeu/2177342/chuong-337.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.