Nhưng là... Chủ nhân của cái thanh âm này, Cận Tư Hàn, hôm nay anh không có đi làm sao?
Cũng mặc kệ như thế nào, ở nghe được thanh âm này, trong lòng An Chỉ Manh kích động, đều không thể so sánh.
Anh... Ở nhà!
Quản gia khom lưng một cái, thức thời lui ra ngoài, để thời gian lại cho hai người.
Nhưng là, cô không hiểu, tại sao Cận Tư Hàn muốn tức giận như vậy, mình lại làm sai điều gì sao?
"Tư Hàn..."
"Không muốn kêu tên tôi." Cận Tư Hàn lạnh lùng nói, " tối hôm qua cô lại đi đâu vậy?" (tức giận nên đổi xưng hô)
Tối hôm qua? Tối hôm qua mình canh giữ ở bên người Bùi Á Hạo, nhưng là thế nào, anh là bởi vì mình bị thương, tự có trách nhiệm chiếu cố anh.
" tối hôm qua em..." Lời đến khóe miệng nhưng lại dừng lại, An Chỉ Manh quả thực không nghĩ nhắc lại chuyện này, "Anh không có đi đưa An Nham sao?"
Cô tự mình để Tống Húc ra ngoài, chẳng lẽ An Nham không có làm khó Cận Tư Hàn? Trong này giống như là đã xảy ra chuyện gì sẽ mới biến thành như vậy.
Cô... Thật không nghĩ cho Cận Tư Hàn thêm loạn.
"Cô còn sẽ quan tâm tôi, không phải là vì Bùi Á Hạo, chuyện gì cũng làm được sao?"
"Em không có..."
Cận Tư Hàn một cái nắm được cằm cô, ánh mắt ác liệt, "Như vậy, cô tới lấy lòng tôi."
Anh đang nói gì?
Mắt An Chỉ Manh trừng thật to, trong mắt có ủy khuất, nhưng là Cận Tư Hàn không hiểu cô, còn hiểu lầm mình như vậy.
"Em không muốn!"
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-thong-cung-chieu-vat-nho-dang-yeu/2177442/chuong-403.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.