Anh sợ, trong lòng anh rất sợ, nếu như vẫn tiếp tục như vậy không tìm được Cận Tư Hàn, An Chỉ Manh sẽ như thế nào? Luôn tìm tiếp sao?
Đã qua nhiều ngày như vậy, nếu như tìm được chính là một người là một Cận Tư Hàn tim không còn đập, An Chỉ Manh nên làm cái gì? Bùi Á Hạo không dám tưởng tượng, chẳng qua là trong ánh mắt nhìn An Chỉ Manh tràn đầy lo âu.
"Anh nghiêm túc nghe, thật sự có." An Chỉ Manh giữ vững mình nghe được có người đang cầu cứu.
Bùi Á Hạo xuyên thấu qua thanh âm mưa to, đã sắp không nghe được bất kỳ thanh âm cầu cứu. Anh định để cho mình càng cẩn thận, càng nghiêm túc nghe, cố gắng nghe An Chỉ Manh nói tiếng cầu cứu, nhưng anh không có nghe được.
Xuyên thấu qua tiếng vang mưa to mang tới, An Chỉ Manh thật giống như nghe được tiếng cầu cứu mơ hồ. Nhưng cô không dám xác định, không biết cụ thể phương hướng thanh âm truyền tới là ở nơi nào.
An Chỉ Manh bằng vào cảm giác mình cố gắng phán đoán nguồn thanh âm, cô từng bước từng bước hướng phương hướng của thanh âm đi tới. Gần, càng ngày càng gần, thanh âm cầu cứu càng ngày càng lớn, An Chỉ Manh như nghe được hy vọng.
Bùi Á Hạo nhìn cô từng bước một đi về phía trước, trong lòng rất rõ ràng mình không ngăn được An Chỉ Manh, anh có thể làm chỉ có thể theo sát sau lưng cô, ở lúc cô cần mình, đưa tay ra trợ giúp.
Chẳng qua là nhìn thân thể cô mảnh khảnh, ở nơi này
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-thong-cung-chieu-vat-nho-dang-yeu/2177465/chuong-420.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.