Cận Tư Hàn nhìn anh cho đến khi anh đi ra cửa phòng, lúc này gương mặt mới lạnh lùng, cứ như vậy nhìn chằm chằm cô ăn cơm.
"Em quan tâm cậu ta?"
"Không!" Toàn bộ hành trình cô dùng cơm, tận lực không nói lời nào, hạ xuống cảm giác mình tồn tại.
"Em kêu anh ta lái xe cẩn thận, không phải quan tâm là cái gì?" Sắc mặt anh thật không tốt!
An Chỉ Manh buông thức ăn trong tay xuống, nhìn người đàn ông trước mắt ăn giấm!"Em chẳng qua là thuận miệng nói."
Anh rất là cố chấp cái đề tài này."Em làm sao không cùng anh thuận miệng nói?"
"Có không?" Suy nghĩ, thật giống như...
Được rồi! Mình cũng không nhớ!
"Có! Em tới nay không nói với anh! Sau này, mỗi ngày cùng anh nói!" Gương mặt có bất mãn không vui.
Người phụ nữ của mình lại cùng người khác nói lái xe cẩn thận, không cùng mình nói.
Anh bày tỏ, hận không thể tiếp nhận!
Khóe miệng An Chỉ Manh rút ra."Cái đó... Anh mỗi lần đi em còn không có tỉnh..."
"Vậy mỗi ngày em tỉnh lại cùng anh nói rồi ngủ tiếp!" Đối với chuyện này, anh rất giữ vững!
"À!" Cô giờ phút này cảm giác mình mới vừa rồi chính là tuỳ tiện, tại sao phải nói một câu thuận miệng như vậy.
Đột nhiên, cảm giác có chút khác thường.
Sắc mặt lúng túng, vội vã đứng dậy đi tìm phòng vệ sinh.
Đến phòng vệ sinh nhìn, quả nhiên là chuyện tốt tới! Nhìn váy bị thấm ướt, cô lúng túng đi trở về phòng ăn.
Nhìn trên ghế kia bị bẩn, rất xin lỗi!"Cái đó! Kinh nguyệt em tới!"
Phản ứng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-thong-cung-chieu-vat-nho-dang-yeu/47055/chuong-227.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.