Editor: May
“Mau nói, anh có thích em không?” Tình Không như vậy, có chút kiêu ngạo.
Sở Ngự Bắc thở dài một tiếng, nặng nề gật gật đầu, hôn hôn ở trên mí mắt cô, “Tất nhiên là thích.”
Thật ra, một câu “Thích” của Sở Ngự Bắc đã là hứa hẹn nặng nhất của anh, cũng là hứa hẹn duy nhất.
Tình Không chớp mắt, nước mắt lại không tự giác mà rớt xuống, cô biết mà, sao anh có thể không thích cô chứ? Không thích cô, sao sẽ đối tốt với cô như vậy?
Tình Không lấy ly rượu trên bàn cơm qua, lại cầm lấy ly của Sở Ngự Bắc đưa cho anh.
“Chúng ta uống một chélyn, không, chúng ta đến uống ba ly, hôm nay là ngày chúng ta đính ước.”
Nói xong, Tình Không đã hào khí mà ngẩng đầu một ngụm uống cạn.
Tuy rằng Sở Ngự Bắc cảm thấy cô gái nhỏ có chút không thích hợp, nhưng không nghĩ quá nhiều, con ngươi thâm thúy nhìn cô, một ngụm uống cạn.
Cứ như vậy, rượu quá ba tuần, Sở Ngự Bắc mặt không đổi sắc, Tình Không mặt đã hồng thành quả dâu, mềm như bông mà ghé vào trong lòng ngực Sở Ngự Bắc.
Rượu tăng thêm dũng cảm cho người, Tình Không muốn chính là hiệu quả như vậy.
Cô không ngừng ngọa nguậy thân thể của mình, cọ cọ Sở Ngự Bắc, cũng cọ cọ chính cô.
Ánh mắt Sở Ngự Bắc thâm lại thâm, giọng nói khàn khàn tới cực điểm, vững vàng cảnh cáo cô, “Lại động hậu quả tự gánh!”
Tình Không câu môi cười cười, chủ động đổi thành tư thế khóa ngồi, đôi tay mềm mại không xương khoác lên cổ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-thong-dai-nhan-dung-kieu-ngao/1995684/chuong-337.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.