Mấy ngày tiếp sau đó, Tống Phong cùng Vương Thanh liên tục ra ngoài, đem khu sân bãi này toàn thể dạo quanh một lượt.
Cho đến ngày thứ năm, Tống Phong rốt cuộc đối với sân bãi này không còn ôm quá nhiều tâm tư đào bảo.
Chính như những gì mọi người nói, nước nơi này quá sâu.
Trong mấy ngày vừa qua, Tống Phong cũng bỏ ra hơn trăm viên Hạ Phẩm Linh Thạch để mua một vài món với ý đồ nhặt bảo.
Nhưng những lão hồ ly nơi này liền ngay lập tức dạy cho Tống Phong làm người.
Những món đồ mà hắn mua có hơn nữa đều ra hàng rác rưởi không sử dụng được hoặc là giá trị kém, chỉ có một món đồ làm cho Tống Phong cảm thấy không lỗ chính là một khối đá xù xì bằng nắm tay, mặt ngoài cứng cáp màu trắng đục bị rêu phong bao phủ.
Lớp trắng đục này có đặc tính kỳ lạ khiến thần thức không thể thăm dò bên trong.
Lão bản lúc ấy cũng chính miệng thừa nhận với Tống Phong rằng khối đá này hắn thu lại từ một ngư dân, cảm thấy có chút bất phàm nên để nơi đây tìm người hữu duyên mà thôi.
Đối với loại đồ vật mang tính ‘hên xui’ như thế này, giá trị cũng rất bấp bênh.
Tống Phong ban đầu vốn chỉ dùng hai viên Hạ Phẩm Linh Thạch đem nó mua về với ý định coi như sưu tầm.
Nhưng sau khi thử sử dụng Diệt Tuyệt Kiếm Khí tầng thứ nhất đánh vào mà vẫn không bổ đôi được thứ này, ngược lại chỉ để lại một vết trầy hơi mờ mờ trên bề mặt của nó
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-tien-hanh/1811654/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.