Quận Tú Sơn theo lời đồn đại vốn là một nơi thế ngoại đào tiên sau đó có hoàng thượng vân du bốn phương đi ngang qua đây thấy khung cảnh đẹp thì lưu lại. Dần dần ở đây có người ở, trở thành một thánh địa phật giáo. Nơi này có sơn thuỷ. Phía trước có hồ Tú Thuỷ, phía sau dựa vào núi Tú Sơn, thành trấn nằm ở giữa. Xung quanh thành là sóng nước, núi non xanh biếc làm thành một bức tranh sơn thuỷ hữu tình.
Đương nhiên thực tế có được như vậy hay không thì vẫn chưa biết. Dù sao trên đường đi tới đó mọi người luôn để tâm về điều đó, bị cảnh đẹp đó làm rung động, hấp dẫn.
Trên đường đi, mọi người làm theo lời Đỗ Văn Hạo. Dù sao mọi người đi thành một đoàn, trong chốc lát cũng không thể sắp đặt xong công việc của dược đường cũng như kinh doanh thanh lâu và thuyền hoa. Trước tiên phải tìm một khách sạn ở tạm. Mọi người có thể vừa nghỉ nghơi, vừa đi lo công việc làm ăn của chính mình.
Trước tiên nói về khách sạn đó. Không ngờ khách sạn đó có liên quan tới Đỗ Văn Hạo. Nói vậy là vì, khách sạn đó có tên là "Vân Phàm". Vân Phàm không phải là tên chữ của Đỗ Văn Hạo sao? Hơn nữa chưởng quỹ của khách sạn này cũng ngẫu nhiên mang họ Đỗ. Đó là một nam nhân trung niên, khoảng hơn năm mươi tuổi, vóc người trung bình, dáng vẻ hiền lành, cả ngày vui cười làm người khác có cảm giác rất hiền hậu.
Chưởng quỹ này tên là Đỗ tam, chỉ cần nghe tên cũng biết
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-y/1512666/chuong-470.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.