Đỗ Văn Hạo thoáng sửng sốt, trong lòng hắn thầm khen ngợi. Thảo nào Hoàng đế Tây Hạ phái ông ta tới đàm phán. Lão già này thực sự biết nhẫn nhịn. Ngay cả khi mình nhục mạ Hoàng đế của lão, lão vẫn có thể không tức giận, không đáp trả. Lão quả thực là một cao thủ trong đàm phán. Khi nghe những lời thành thật của lão, lửa giận trong lòng Đỗ Văn Hạo cũng giảm xuống phân nửa. Hắn bất chở nghĩ tới việc đàm phán chính là một quá trình cò kè mặc cả. Ban đầu đối phương đưa ra điều kiện rất hà khắc cũng không có gì ngạc nhiên. Tiếp theo là tới hắn chính thức trả giá nên cũng không cần phải tức giận.
Đỗ Văn Hạo liếc nhìn ông ta một cái rồi mới chậm rãi quay lại, hắn vén áo bào ngồi xuống ghế nói: "Tốt lắm. Ta sẽ nêu lên điều kiện của chúng ta. Chúng ta sẽ không đưa ra một cái giá trên trời sau đó lại tiếp tục đàm phán với các ngươi. Chúng ta không có thời gian".
"Tại hạ xin rửa tay lắng nghe".
"Được. Điều kiện của chúng ta là chúng ta sẽ giúp Hoàng đế của các ngươi đoạt lại Hoàng quyền nhưng phải theo một phương thức an toàn. Để đổi lấy việc đó thì thứ nhất các ngươi không được tiếp tục xưng Đế. Đại Tống chúng ta sẽ sắc phong cho hắn làm Phiên Vương. Tây Hạ vẫn do hắn quản lý. Bổ nhiệm quan lại, quyền thu thuế, quản lý dân chúng vân vân. Tất cả được duy trì theo tình trạng hiện nay. Đại Tống không có bất kỳ can thiệp nào".
Đỗ Văn Hạo nói xong
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-y/1512763/chuong-436.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.