Đỗ Văn Hạo ngạc nhiên hỏi: "Ở đâu ra nhiều tiền vậy chứ?"
Cao Thao Thao nói: "Đúng vậy. Ta cũng hỏi tổng quản như vậy. Sau khi hắn giải thích một hồi ta mới hiểu. Tiên đế dùng biến pháp của Vương An Thạch. Tiền phu dịch, tiền Thanh Miêu Pháp, tiền phường chợ vân vân ùn ùn đổ vào quốc khố. Trong đó tiền Thanh Miêu pháp là nhiều nhất, mỗi năm lên tới năm trăm nghìn quan. Hơn mười năm qua, hàng năm đều còn dư mà năm sau tăng nhiều hơn năm trước. Hàng năm tiên đế chuyển đại bộ phận tiền dư của quốc khố vào ngân khố Hoàng cung vì vậy mới tích luỹ tiền dư trong bằng ấy năm nhiều như vậy".
Bỗng nhiên Đỗ Văn Hạo tỉnh ngộ, hắn nói: "Thật không ngờ biến pháp của Vương An Thạch rất kém cỏi nhưng khả năng vơ vét của ông ta không nhỏ chút nào".
"Đúng vậy. Thời gian trị vì của Nhân Tông và Anh Tông hoàng đế ta biết, thường xuyên nhập vào không bù xuất ra. Quốc khố gần như không có ngân lượng dư tồn. Ngân khố Hoàng cung cũng có rất ít tiền bạc. Không ngờ hơn mười năm tiên đế lại dự trữ được lượng ngân lượng kếch sù như vậy. Quả thực làm người khác phải than thầm kinh hãi".
Đỗ Văn Hạo mừng thầm trong lòng khi hắn nghe thấy nói có rất nhiều tiền: "Vậy chúng ta xây dưng lâm viên này đại khái hết bao nhiêu tiền?"
"Khu vườn này của chúng ta chủ yếu là nhân công đào đắp, chi phí không nhiều lắm. Ta chỉ muốn phong cảnh sơn thuỷ, không xây lầu cao nên không tốn quá nhiều tiền. Bộ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-y/1512802/chuong-416.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.